Ánh trăng xanh xanh, dưới bầu trời huyết dụ! !

Ánh trăng xanh xanh, dưới bầu trời huyết dụ! !
Ánh trăng xanh xanh, dưới bầu trời huyết dụ! !

10 thg 11, 2012

CGKƯNĐ-Chương 3


Chương 3: học phí

Khi dùng máy thông tin trên cổ tay mở cửa nhà, La Tiểu Lâu kinh hỉ một phen. 1 đại sảnh 3 phòng, căn hộ mới của cậu thoạt nhìn lớn 1 cách thái quá.
Sạch sẽ ngăn nắp, La Tiểu Lâu ở cửa sửng sốt nửa ngày, không tìm được dép đi trong nhà, chân trần bước đến. Một gian phòng ngủ, 1 gian phòng khách, mặt khác một gian dựa theo yêu cầu của cậu đổi thành thư phòng, phòng bếp, buồng vệ sinh diện tích cũng không hề nhỏ.
Càng làm La Tiểu Lâu không tưởng được chính là, khu vườn nối liền với phòng khách vô cùng rộng, chừng ba mươi bình (Bình: phép đo nước của Nhật Bản,tầm 36 thước vuông là bề mặt một bình), thể hiện đầy đủ sự sung túc tài nguyên bất động sản trong xã hội tương lai.
Vì mỹ quan, trên mặt khu vườn được gieo trồng không ít hoa cỏ. Bốn phía cùng đỉnh chóp tất cả đều là thủy tinh trong suốt, giống như đang ở trong một căn nhà ấm áp.
Men theo lớp kính trong khu vườn rộng lớn nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát, những đám mây màu tía (màu tím)bay đầy trời. Dày đặc những vệt lửa đỏ, xinh đẹp mà quỷ dị.
Nơi này, chính là nơi cậu muốn bắt đầu cuộc sống mới.
La Tiểu Lâu tự khích lệ bản thân, sau đó mang tâm trạng sung sướng mà bắt đầu bận rộn với căn nhà mới của mình.
La Tiểu Lâu vào phòng bếp trước, mở cửa tủ lạnh lấy ra một hộp đồ ăn nhân tạo, đun nóng qua loa, không để ý đến mùi vị, nhanh chóng giải quyết bữa tối. Về phần mấy củ khoai tây, đã bị cậu xem như vật phẩm chân quý bỏ vào trong tủ lạnh, cũng may khoai tây đúng là loại đồ ăn để được lâu.
Vào phòng tắm lúc sau, La Tiểu Lâu phát hiện mình đã quên mua quần áo, quyết định chờ ngày nào đó sẽ lên mạng đặt hàng online để người ta mang đến tận nhà. Bọc mình trong khăn tắm lớn tặng kèm từ phòng tắm hướng tới phòng ngủ.
Nằm trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm mại, chiếc đèn ngủ bên cạnh giường tự tắt, La Tiểu Lâu từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Qua một ngày vừa hoảng sợ vừa hỗn loạn thế này, cậu thật sự cần nghỉ ngơi.
Vài phút sau, La Tiểu Lâu đang chìm vào mộng đẹp thì lông mày nhăn lại, dưới gối  tựa hồ có thứ gì đó cứng rắn, làm cho cậu vô cùng không thoải mái.
La Tiểu Lâu thật sự không mở nổi mắt, chỉ đem tay phải hướng bên trong sờ soạng. Một sợi dây? La Tiểu Lâu kéo đến trước mắt mình, sau đó cậu nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên, sau đó —
Tưởng sắp chết đến nơi? ! La Tiểu Lâu hét lên một tiếng, cố giữ bình tĩnh, cậu vững vàng ngồi dậy.
Chung quanh là một mảnh màu trắng, mà trước mặt cậu là một màn hình giống như của máy vi tính nhưng kích thước lại cực lớn, trên mặt viết: hoan nghênh tiến vào giả thuyết trên mạng (network), ngài lần đầu tiên đăng nhập, xin mời nhập tên.
La Tiểu Lâu nhất thời hiểu được, nữ nhân viên kia có nói qua, phòng ngủ có một máy vi tính mini, xem ra sợi dây kia là công tắc, chính là không ngờ nó lại ở dưới gối.
Mới vừa bị hoảng sợ, La Tiểu Lâu hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa đối với mạng internet ở tương lai, trái tim cậu tràn ngập tò mò, đăng kí(sign up) tài khoản một nhân vật mới mặc trang phục kẻ caro, sau đó điều chỉnh dung mạo, đăng nhập vào mạng.
Ánh sáng chói mắt lóe lên, sau đó La Tiểu Lâu thấy mình đứng trên một con đường lớn.
Xung quanh có rất nhiều người đi đường đi qua đi lại, hai bên ngã tư đường có các cửa hàng đủ loại kiểu dáng.
La Tiểu Lâu há hốc miệng, thế giới này thực sự quá chân thực, hơn nữa, so với thế giới lạnh lẽo bên ngoài kia, nơi này có xem cả biển người.
La Tiểu Lâu trong lòng tràn đầy kính sợ, vừa chậm rãi bước đi vừa ngắm nhìn xung quanh, có trung tâm tin tức, có cửa hàng bày bán hàng hóa, có trung tâm giao dịch cả với đời thực, có khu dạy học internet, La Tiểu Lâu cố nhớ thật kĩ địa điểm nơi dạy học miễn phí, không có gì bất ngờ về sau cậu trở thành khách quen ở nơi này.
Mà nơi tập trung đông người nhất, là khu huấn luyện thi đấu thể thao. Thông qua xem xét tư liệu, huấn luyện trên internet độ thuần thục có thể ứng dụng tới 60% trong hiện thực. Hơn nữa cơ giáp trong internet không có nhiều hạn chế như trong hiện thực, rất nhiều người đều ham thích huấn luyện đối chiến trên mạng.
La Tiểu Lâu theo dòng người đi vào một phòng đối chiến công khai, nghe người bên cạnh nghị luận, giống như ai đó khiêu chiến Thiên Vân (nguyên bản là ‘trời cao’).
Thiên Vân là ai, La Tiểu Lâu đương nhiên không biết, sau khi đi vào, cậu lập tức đứng luôn tại chỗ.
Trên võ đài cực lớn, hai cái cơ giáp một đỏ một trắng đang đối chiến. La Tiểu Lâu chưa từng nhìn thấy cơ giáp, thế nhưng việc này không hề ảnh hưởng tới niềm yêu thích vũ lực công nghệ cao của cậu. Trong quá khứ chỉ có thể nhìn nhìn trên phim ảnh, mà hiện tại, cậu tận mắt thấy được!
Nếu thế giới này có cơ giáp, như vậy chính mình có thể chạm vào, có thể lái được— vừa nghĩ tới khả năng này, La Tiểu Lâu vô cùng kích động, khuôn mặt nóng lên, đương nhiên cái này chỉ là do ảnh hưởng tâm lý, trong thế giới internet, cậu bất quá cũng chỉ là một tổ số liệu mà thôi.
Tuy La Tiểu Lâu chỉ là người kẻ đạo xem náo nhiệt, cũng nhìn ra được cơ giáp màu đỏ cùng cơ giáp màu trắng chênh lệch quá lớn, gần như không thể đánh trả. Hai cơ giáp đều cao hơn mười thước, cơ giáp to lớn màu trắng so với người thật còn linh hoạt hơn, mỗi lần ra đòn đều mang theo khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Mà mọi người xung quanh cũng nhìn theo động tác cơ giáp màu trắng mà hô lên: "A Oát một bước hình cung! Oa, ta nhìn thấy!"
"Ta dựa vào! Quá đẹp!"
Đúng như sự thán phục của mọi người, vài phút sau, cơ giáp màu đỏ đã bị đánh tả tơi không đứng dậy nổi, hệ thống phán định, Thiên Vân chiến thắng.
Giữa tiến hò reo của mọi người, cơ giáp màu trắng không nhìn lại đấu trường, xoay người rời đi, nhiệt tình reo hò của mọi người cũng dần biến mất.
Chỉ có La Tiểu Lâu kích động không thôi, cậu thậm chí quên kế hoạch của chính mình — tìm kiếm thông tin tuyển dụng trên mạng — mà tìm kiếm tài liệu liên quan đến cơ giáp.
Trên mạng có rất nhiều tài liệu miễn phí , đương nhiên, một ít tài liệu cao cấp có thu phí sử dụng, thế nhưng chỉ số tài liệu miễn phí này làm cho La Tiểu Lâu như nhặt được bảo bối, cho dù không thể hiểu hết, cậu cũng download hết.
La Tiểu Lâu lang thang ở giả thuyết trên mạng, trong hiện thực cậu nằm ở trên giường, chiếc vòng cổ trước ngực lóe lên lục quang(tia sáng xanh) một chút rồi biến mất.
La Tiểu Lâu cũng không biết cậu đã ngủ khi nào, máy vi tính phán định thời điểm não cần nghỉ ngơi sẽ tự động tắt internet.
Cho nên, thời điểm La Tiểu Lâu tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời đã phủ đầy giường lớn.
Nghĩ đến những điều mới biết tối hôm qua, khóe miệng La Tiểu Lâu khẽ cười, ngay cả thức ăn khó nuốt cũng vui vẻ ăn xong.
Sau đó, La Tiểu Lâu xem xét số tài liệu La Bồ quản gia đưa cho cậu, trước tiên phải tìm hiểu xem bằng cấp cùng khả năng làm việc của cậu đến đâu đã, sau đó tìm kiếm công việc Part-time phù hợp.
Sở hữu cơ giáp của chính mình, sau đó lái cơ giáp ngao du chiến đấu chính là mục tiêu của cậu, mà hiện tại, trước hết cậu phải tính toán cho cuộc sống mưu sinh đã.
Hơn nữa, La Tiểu Lâu tối hôm qua cố ý tra xét một chút, cơ giáp bình thường nhất, tiện nghi nhất cũng phải tầm năm mươi vạn, trong khoảng thời gian ngắn cậu không thể suy nghĩ vấn đề này.
Miệng ngậm bút, La Tiểu Lâu viết ra vài thông tin: La Tiểu Lâu, nam, 17 tuổi, tốt nghiệp trường trung học, gien cấp bậc D, thể năng kém, lý luận thành tích miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
La Tiểu Lâu nhíu chân mày, xem ra hoàn toàn không thể trông cậy gì hơn từ bằng cấp của chủ nhân thân thể này. Ngô, tân sinh viên học viện St.Mirro, cái này có chút giá trị, từ từ, cái gì kia? !
Hạng mục công việc cần chú ý của tân sinh viên: học phí mỗi năm hai vạn, tổng cộng năm năm, nộp tiền và báo danh ngày khai giảng.
"Úc, không!" La Tiểu Lâu ôm đầu rên rỉ, cậu nên xem trước một chút thông báo nhập học. La gia chỉ cho cậu học phí đại học, số tiền này đại khái chỉ để khống chế cậu trong năm năm đưa cho cậu.
Làm sao bây giờ? Học phí thậm chí ngay cả một nửa cũng không đủ, La Tiểu Lâu hiểu được, nếu cậu không thể vào nhập học học viện St.Miro, cậu tuyệt đối không có cơ hội học trường đại học nào khác.
Mà không có bằng cấp, tại thế giới vốn hoàn toàn xa lạ này, có lẽ đời này cậu cũng không thể tự nuôi sống chính mình. Mà cơ giáp mình thích, đại khái chỉ có thể mỗi ngày nhìn xem ở trên mạng.
Không thể như vậy, cậu nhất định phải trong vòng một tháng kiếm đủ số tiền kia.
La Tiểu Lâu trấn tĩnh tinh thần, mở máy vi tính trong thư phòng, bắt đầu tìm kiếm thông in tuyển dụng, nhưng mà, rất nhanh, La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, thông báo tuyển dụng rất nhiều, nhưng thích hợp với cậu gần như không có.
Yêu cầu bằng cấp cao không nói, cho dù là không yêu cầu bằng cấp cao, cũng phải có giấy chứng nhận kinh nghiêm chuyên môn tương ứng, Ví dụ trên internet yêu cầu nhiều nhất là cơ giáp sửa chữa sư, cần có giấy chứng nhận chuyên môn cấp 2. Mà ngay cả công nhân khai thác quặng, cũng phải có bằng lái cấp B.
La Tiểu Lâu gần như muốn khóc, lê lết từ qua các thông tin tuyển dụng, định bụng đóng thông tin. Cuối cùng cậu chết lặng nhìn không chớp mắt vào nơi phát ra thông báo tuyển dụng, tuyển công nhân lao động phổ thông, liên hệ: Dương tiên sinh, điện thoại: XXXXXX.
Thông báo tuyển dụng này không viết tiền lương đãi ngộ, cũng không có nói tới điều kiện tuyển dụng. Đương nhiên, kỹ thuật viên cao cấp nhìn đến hai chữ công nhân lao động , tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại nhận lời mời.
La Tiểu Lâu cắn chặt răng, cậu quyết định mặc kệ tiền lương ít hay nhiều, cậu cũng nhanh chóng nhận công việc này.
-----------------
Ngày hôm sau.
"Tiểu Lâu, đây là linh kiện cậu cần lắp ráp." Người quản lý công xưởng nói.
La Tiểu Lâu đáp một tiếng, mặc bộ đồng phục cônh nhân nặng nề, theo người quản lý đẩy chiếc xe đẩy vào phòng phòng. Chiều hôm qua cậu ôm hy vọng nhỏ bé liên hệ với Dương tiên sinh, không nghĩ tới Dương tiên sinh chỉ hỏi tuổi tác, bằng cấp cùng với tiền sử bệnh của cậu sau đó đồng ý ngay cho cậu đi làm vào ngày mai. Tiền lương tính theo số linh kiện hoàn thành, một ngày hai trăm đồng liên bang, thử việc ba ngày.
Tuy rằng số tiền lương này còn lâu mới đủ học phí cho cậu, thế nhưng La Tiểu Lâu vẫn thở dài nhẹ nhõm, ít ra thì số tiền ít ỏi đến đáng thương trong card của cậu sẽ không bị ít đi Đây là một khởi đầu tốt, đồng thời may mắn Dương tiên sinh không hỏi thành tích tốt nghiệp của cậu.
Tới nơi làm việc, La Tiểu Lâu mới phát hiện, đây là một công xưởng chuyên gia công chế tác và sửa chữa linh kiện cơ giáp. Mà công việc của cậu, là lắp ráp linh kiện nhỏ đơn giản nhất trên dây chuyền sản xuất. Sau khi được hướng dẫn qua, La Tiểu Lâu nhanh chóng bắt đầu.
Tuy thân thể này còn nhỏ tổi, nhưng trí nhớ lại vô cùng tốt, Dương tiên sinh tuyển dụng cậu vô cùng hài lòng.
Nhà xưởng này có hơn mười công nhân, mỗi người chịu trách nhiệm một loại kiện khác nhau. Không biết có phải vì giữ bí mật hay vì nguyên nhân khác, mỗi công nhân đều có một gian phòng làm việc độc lập.
Thời điểm lên mạng ngày hôm qua, La Tiểu Lâu phát hiện, trí nhớ của cậu vô cùng tốt, mà hiện tại, cậu lại có kinh hỉ mới, không chỉ trí nhớ, ngón tay của cậu cũng phi thường linh hoạt, khiến chính cậu cũng phải giật mình.
Xem ra ông trời cũng biết bồi thường việc làm cậu trọng sinh, bù lại cũng không ít, ngoại trừ thể lực tương đương thân thể cũ của cậu, cái phương diện khác đều tốt hơn nhiều lắm.
Mỗi linh kiện cần mười bước lắp ráp, La Tiểu Lâu từ không thạo đến thuần thục, động tác dần dần nhanh hơn, cho tới giờ nghỉ trưa, trên xe vận chuyển đã có hai mươi  linh kiện được lắp ráp xong xuôi.
La Tiểu Lâu không biết tốc độ của mình có đủ đáp ứng tiêu chuẩn không, cậu chỉ biết bản thân đã cố gắng hết sức.
Giữa trưa công xưởng phát cơm cho nhân viên, đương nhiên nếu ăn không quen, cũng có thể tự mình mang cơm. La Tiểu Lâu cười tủm tỉm mà lấy một suất, tựa hồ cái người oán hận vì phải ăn đồ ăn nhân tạo khó nuốt 2 ngày trước không phải là cậu
Sau bữa cơm trưa, La Tiểu Lâu tìm nhân viên quản lý, nói cho hắn biết công việc của mình đã hoàn thành, tiếp tục lấy thêm một tổ nữa.
Nhân viên quản lý nhìn hai mươi linh kiện ngây người một chút, thốt ra: "làm thế nào nhanh như vậy?"
La Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức cười rộ lên, xem ra cậu không cần lo lắng vấn đề thử việc nữa rồi.
Quản lý nhân viên nhanh chóng chuyển linh kiện đi, sau đó giao thêm 1 tổ nữa cho La Tiểu Lâu. Một tổ có hai mươi linh kiện, mỗi người chỉ có thể lĩnh 1 tổ linh kiện 1 lần.
La Tiểu Lâu vận động ngón tay, sau đó tập trung tinh thần bắt đầu lắp ráp. Cậu dần dần chìm đắm trong loạt động tác đơn điệu này. La Tiểu Lâu không biết nhàm chán là gì, cậu nhìn đến thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ, lúc lắp ráp, cậu không tự chủ được mà nghĩ đến những nguyên lý cậu biết trước kia ứng dụng vào linh kiện này, chất liệu làm nên linh kiện hoàn mỹ thế này, hay nó sử dụng làm gì.
Thế nên cậu hoàn toàn không có chú ý tới phía bên ngoài cửa sổ phòng làm việc của cậu, có hai người đang quan sát bên trong.
Khi La Tiểu Lâu lắp ráp xong xuôi một tổ linh kiện, duỗi duỗi thắt lưng, sau đó đứng lên. Sau 1 ngày làm việc, tuy rằng không phải quá mệt mỏi, thế nhưng cũng không thể xem là thoải mái.
Đang trong lúc chờ đợi, hai tiếng gõ cửa vang lên. Bình thường, nếu không phải công nhân chủ động đi khỏi phòng làm việc, sẽ không có ai tới quấy rầy hết.
La Tiểu Lâu sửng sốt, nói mời vào, Dương tiên sinh mang theo nhân viên quản lý tiến vào.
"Có việc gì vậy? Chú tìm cháu?" La Tiểu Lâu thản nhiên quan sát vẻ mặt của Dương tiên sinh, hy vọng không phải mình làm sai chuyện gì.
"Ha ha, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý a. Tiểu Lâu, chú chiều nay ở bên ngoài quan sát cháu một chút, tốc độ của cháu rất nhanh, không có tay mới nào tốc độ so với  công nhân lão luyện còn nhanh hơn." Dương tiên sinh cười to nói.
"Cháu chỉ cố hết sức hoàn thành thôi." La Tiểu Lâu trong lòng khoái trí, ngoài miệng khiêm tốn.
Dương tiên sinh hài lòng nhìn cậu công nhân mình mới tuyển dụng được, khó có được tiểu hài tử tay chân lưu loát, lại chịu khó. Bởi vì công xưởng bọn họ khoán sản phẩm mà phát tiền lương, cho nên công nhân bình thường mỗi người chỉ làm một tổ một ngày, không ai làm nhiều hơn.
Nói nhàn hạ thực không đến mức, chủ yếu do vấn đề năng lực, đại đa số công nhân hoàn thành một tổ đã là cực hạn, còn có người không hòan thành được số lượng này.
Dương tiên sinh khích lệ La Tiểu Lâu vài câu, trầm tư trong chốc lát nói: "Như vậy đi, Tiểu Lâu, cháui làm nhiều hơn, nếu dựa theo số tiền lương bình thường kỳ thật có chút không hợp lý. Chú quyết định trả lương cho cháu theo sản phẩm, lắp ráp 1 linh kiện là mười đồng liên bang, cháu làm bao nhiêu trả bấy nhiêu. Cho nên, hôm nay tiền lương của cháu là bốn trăm đồng liên bang."
La Tiểu Lâu vui mừng quá đỗi, như vậy tiền lương cậu cao gấp đôi!
Hơn nữa,nếu tốc độ của cậu tăng nhanh hơn nữa, nếu vậy — tóm lại, vì học phí, liều mạng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mới văn tuần trăng mật kỳ hạn, trước ngày thay đổi[càng] đi, ngẫu nhiên 2 thay đổi[càng]...

9 thg 11, 2012

CGKƯNĐ-Chương 2


Chương 2: Nơi ở

La Tiểu Lâu chần chừ vẫy tay rồi lại thu về, giữa đường chẳng có chiếc xe nào thèm để ý đến cậu, cậu xác định có lẽ cách gọi xe taxi hiện tại đã thay đổi.
Ngay khi cậu phân vân có nên quốc bộ đi tiếp hay không, một cái bóng màu đen từ trên trời đột ngột hạ xuống, làm cậu muốn tránh cũng chẳng kịp.
La Tiểu Lâu sắc mặt khó coi mà nhìn chính hình ảnh phản chiếu của mình trên  thân chiếc xe, hít một hơi thật sâu, tuy rằng cậu không thấy đèn xanh đèn đỏ ở nơi này, thế nhưng loại kĩ thuật lái xe vụng về hoặc là điên cuồng này thiếu chút nữa làm cho chiếc xe thật lớn kia đè lên người cậu!
La Tiểu Lâu nổi giận đùng đùng bước đến, tính toán tranh thủ bắt đền một ít phí tổn thất tinh thần gì gì đó.
Cửa xe màu đen bên thân xe không tiếng động mà hé mở, một cô gái mặc lễ phục ló ra, khuôn mặt tươi cười, nàng cười nhìn cậu, hỏi: "Cậu muốn đi nơi nào?"
Không giơ tay đánh khuôn mặt đang tươi cười kia, huống chi đó còn là một nữ nhân, La Tiểu Lâu do dự hai giây đem mấy lời nói châm chọc nuốt xuống, tận lực khống chế tính tình nói: "A, tôi đang định đi đến — cửa hàng, cho nên ở ven đường đón xe. Thế nhưng tôi không thể không nói, kỹ thuật lái xe của cô — "
Cô gái quay đầu vào trong xe liếc mắt một cái, tao nhã làm động tác mời, nói: "Mời vào, tôi sẽ đưa cậu đi."
La Tiểu Lâu sửng sốt một chút, được rồi, cho dù cậu rất có mị lực, vị mỹ nữ kia đối với cậu có hảo cảm, cậu cũng không cho phép bản thân mình lên xe của một người lạ. Hơn nữa, Kiều Toa mà biết nhất định sẽ dùng súng xử lý cậu! (Sợ thế)
"Thật có lỗi, tôi muốn tự đi— uy, cô không cần làm vậy..."
Cô gái không chờ cậu nói xong, một tay kéo La Tiểu Lâu lên xe, La Tiểu Lâu khổ sở phát hiện cô gái này thể lực tựa hồ còn mạnh hơn so với cậu. Bất quá, bị kéo lên xe rồi, La Tiểu Lâu mới biết mình đã hiểu sai.
Bên ngoài nhìn không ra, trong xe lại rộng đến lạ thường, có vài thanh niên anh tuấn đang nhàn nhã ngồi ở bốn phía, nhàn nhã phóng khoáng, lại mang theo một loại khí chất  cao quý. Vừa nhìn là biết ngay cùng một kiểu người với La gia đại thiếu gia, đối với nữ nhân mà nói, loại nam nhân này càng có lực hấp dẫn.
Mà hiện tại, tầm mắt của mấy người đó toàn bộ tập trung trên người La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cảm thấy không được tự nhiên, cướp của, bắt cóc, phanh thây, cường x— nhất định là rút não, cắt bỏ — đem tất cả tình huống lướt qua trong đầu một lần, La Tiểu Lâu cảnh giác nhìn chằm chằm những người trên xe, cố gắng không để bị phát hiện lui dần về phía sau từng chút một, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Chính giữa là một thanh niên mắt xanh, anh ta hứng trí bừng bừng đánh giá La Tiểu Lâu vài lần, sau đó nở một nụ cười đúng mực, mở miệng hỏi: "Cậu đến cửa hàng làm gì?"
"Đương nhiên là mua đồ." La Tiểu Lâu khó hiểu, cậu còn có thể làm gì khác ở đó đó chứ. Nếu hiện tại không thể quay về cuộc sống trước kia của cậu, như vậy cậu nên sắp sếp cuộc sống hiện tại của mình, các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại.
Chung quanh có người cười ra tiếng, thanh niên mắt xanh sửng sốt, cuối cùng nhìn La Tiểu Lâu nghi hoặc nói: "Khó có được người hăng hái như cậu, tài xế, đưa cậu ấy đến cửa hàng."
La Tiểu Lâu lặng lẽ thở nhẹ, xem ra cậu tạm thời không có gì nguy hiểm. Cậu mơ hồ có cảm giác, những người này có quen biết với thân thể này. Thế nhưng không có ai tỏ ra thân thiện, nói xong hai câu cũng không có ai để ý đến cậu nữa. Không gặp phiền phức là tốt nhất, La Tiểu Lâu yên lặng ngồi xuống một góc sáng sủa, tận lực giữ một khoảng cách nhất định với những người kia, đồng thời quan sát cảnh quan thế giới nơi cậu trọng sinh bên ngoài cửa sổ xe.
Suốt đường đi, mấy người thanh niên cùng cô gái kia cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu.
Khi xe dừng trước cửa cửa hàng, La Tiểu Lâu nhanh chóng nói cám ơn, lập tức xuống xe.
Người trong xe nhìn La Tiểu Lâu đi xa, một người hỏi thiếu niên mắt xanh: "Lâm Tân, không phải món đồ chơi mới của chủ nhân nhà cậu sao? Cậu cho nó đi nhờ làm gì?"
Đôi mắt màu xanh biếc của Lâm Tân khẽ chớp chớp, sửa sai nói: "Chỉ là món đồ chơi bị vứt bỏ, tôi muốn xem phản ứng của nó thôi."
Cô gái kia sán lại gần, vô cùng thân thiết khoát tay bả vai Lâm Tân, bĩu môi: "Chẳng nghĩa lý gì, hoàn toàn nhìn không ra phản ứng, bất quá, y phục cùng phong cách  thật sự quá quê mùa."
Những người trong xe phụ họa theo: "Đúng, đồ quê mùa, hiện tại làm gì có ai tự mình đến cửa hàng mua đồ."
Lâm Tân nhìn La Tiểu Lâu đi xa, không nói gì, gật đầu với tài xế cho xe bay đi.
La Tiểu Lâu đứng trong một cửa hàng khổng lồ, cậu phát hiện bên trong có rất ít người, quầy hàng trong suốt bày những thương phẩm tinh xảo dị thường, làm cho người ta hoa cả mắt.
"Xin chào quý khách, hoan nghênh ngài tới cửa hàng Ngân Hà, tôi là nhân viên tiếp tân. Cửa hàng Ngân Hà là cửa hàng lớn nhất trên An Tắc tinh cầu, tại đây có chín mươi chín gian đại lí có thể cung cấp các loại thương phẩm chất lượng cao hoặc các loại dịch vụ khác cho ngài, ngài có yêu cầu gì có thể nói với tôi." Một nữ tử khuôn mặt tươi cười đi tới trước mặt La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu chần chờ một chút, lấy tấm thẻ trong túi áo, hỏi: "Nhĩ hảo, cái này, tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể kiểm tra tài khoản ở đây không?"
Nữ nhân viên tiếp tân sửng sốt, lập tức cười nói: "Cái này phi thường đơn giản, trên thực tế, ngài chỉ cần đem card đặt trên máy thông tin ở cổ tay là có thể kiểm tra được tài khoản của ngài." (*theo QT là ‘thông tin nghi thức’ mình nghĩ là 1 loại máy mang chức năng điện thoại + máy tính cá nhân đeo ở tay giống như đồng hồ, mình định gọi là máy liên lạc nhưng rồi quyết định giữ đúng nghĩa nha)
La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn thứ màu bạch ngân trên cổ tay, cậu đã sớm thấy nó, vẫn nghĩ đó chỉ là đồng hồ, xem ra lúc cậu lục tung cả phòng lên tìm điện thoại kỳ thật căn bản nó đã ở trên tay cậu rồi.
Nữ nhân viên tiếp tân hơi chút giật mình vì hành động lúng túng của La Tiểu Lâu, ở An Tắc tinh cầu, trừ bỏ tội phạm truy nã cùng dân nhập cư, công dân từ nhỏ sẽ mang theo  máy thông tin, bên trong lưu trữ tất cả tư liệu cá nhân của chủ nhân, căn bản cùng giấy căn cước lý lịch không khác biệt lắm.
Vị thiếu niên ít tuổi này hiển nhiên không giống kiểu người sống ở nơi đáy cùng thế giới bóng tối.
Bất quá việc của nàng là săn sóc khách hàng nên không hỏi nhiều, tới gần La Tiểu Lâu ấn nhẹ nút mớ máy thông tin trên tay cậu, sau đó đem tấm card lướt qua máy thông tin, một màn hình LCD trong suốt hiện lên (giống màn tinh thể lỏng của TV), trên mặt hiênt thị một vài chữ.
La Tiểu Lâu đếm đếm số không phía sau, mười vạn, tuyệt đối không coi là nhiều, thế nhưng căn cứ theo quan hệ của mình và mẫu tử La gia, cũng không quá ít. Chính là không biết giá cả hiện tại thế nào, cậu quay đầu hỏi nữ nhân viên tiếp tân: "Hiện tại giá phòng là bao nhiêu — hay là, có lẽ cô trực tiếp nói cho tôi biết giá cả thuê nhà trên thị trường hiện nay?"
Nữ nhân viên tiếp tân nhìn thông tin của La Tiểu Lâu, tựa hồ cố nén cười, nói: "Muốn biết giá phòng cùng tiền thuê nhà, xin ngài theo tôi lên tầng mười một. Nhưng mà, cá nhân tôi đề nghị ngài mua một căn hộ, số tiền này tuyệt đối đủ cho ngài lựa chọn một nơi ở phù hợp với sở thích của chính mình."
La Tiểu Lâu kinh ngạc, trong cửa hàng còn có cả phòng giao dịch bất động sản nữa.
Thời điểm La Tiểu Lâu nhìn đến giá nhà, càng kích động hơn, cậu hoàn toàn có khả năng mua được! Bỏ qua những vị trí đẹp trên đoạn đường này, căn hộ bình thường một phòng ở chỉ cần năm vạn đồng liên bang là mua được, giá cả nhà cửa trong xã hội tương lai gì gì đó, thật sự quá tuyệt.
La Tiểu Lâu hưng phấn mặt đỏ rần, cậu lập tức có thể có ngay một căn nhà! Cậu có thể mua nhà sau nhiều năm tích góp — La Tiểu Lâu không tự giác mà so sánh vấn đề trước đây.
Đương theo dòng xúc cảm, nữ nhân viên tiếp tân lại hướng cậu nói: "Xem tuổi tác của ngài, hẳn là học sinh mới tự lập đi, ngài có thể lựa chọn nơi ở tạm thời ở khu vực phụ cận trường học của ngài."
Học sinh — đúng thế, vị La phu nhân kia có nói sắp xếp giúp cậu trường học. La Tiểu Lâu cố gắng tỉnh táo lại, đem tư liệu nhập học trong túi áo lấy ra.
Không đợi cậu nghiên cứu ra vị trí trường học, bên cạnh nữ nhân viên tiếp tân bỗng nhiên hưng phấn mà hét ầm lên: "Học viện Thánh Miro (St.Miro)! Đó là bông hoa huy hiệu học viện St.Miro, chắc chắn là học viện St.Miro! Trời ạ, đó là học viện nổi tiếng nhất An Tắc tinh cầu, hơn nữa, nó còn là học viện quân sự nổi danh khắp liên bang!"
Nữ nhân viên tiếp tân kích động khuôn mặt màu đỏ bừng, hai tay nắm chặt tay La Tiểu Lâu, nhăn nhó ngượng ngùng mà nói: "A, nếu không phải bây giờ còn trong thời gian làm việc, tôi thật hy vọng cùng ngài chụp ảnh lưu niệm chung, hệ cơ giáp học viện St.Miro đã đào tạo raa vài vị thượng tướng, học sinh đào tạo từ học viện đó đều là niềm tự hào của An Tắc tinh cầu!"
La Tiểu Lâu không nghĩ đến tư liệu nhập học này có nguồn gốc như vậy, bỗng dưng cảm thấy áp lực rất lớn. Cậu nhệ nhàng rút tay ra, ho khan một tiếng, nói: "Nếu như vậy, phiền cô giúp tôi tuyển chọn một nơi thích hợp đi."
Nữ nhân viên tiếp tân cố gắng kiềm chế hưng phấn của chính mình, kéo La Tiểu Lâu trở lại bên cạnh máy chiếu (có lẽ là 1 loại máy chiếu hình ảnh lập thể nổi, đúng là công nghệ cao). Ngón tay chỉ vào vị trí học viện St.Miro, chỉ vào khu xung quanh nói: "Ngài có chọn lựa vị trí mình thích, bất quá bởi vì học viện St.Miro rất nổi tiếng, nên xung quanh trường học giá nhà tương đối cao, dù sao cũng có rất nhiều học sinh không thích trọ trong trường vì làm việc không tiện." Nói xong lời cuối cùng, nữ nhân viên tiếp tân còn tủm tỉm cười đưa mắt nhìn La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu nhìn giá căn hộ cao một cách quá đáng gần như ngang bằng giá căn hộ ở khu giành cho quý tộc, bất đắc dĩ chỉ có thể tìm kiếm nơi xa xa một chút, cuối cùng ở đoạn giữa khu dân cư cao cấp, phát hiện một khu đất nhỏ, giá căn hộ so với xung quanh thấp hơn nhiều.
"Nga, khu đất này, bởi vì kiến trúc cùng không gian được xây dựng từ rất lâu trước kia, độ tiện nghi cùng các phương diện khác cũng không bằng các khu mới xây xung quanh, cho nên giá căn hộ tương đối rẻ. Hơn nữa, sống ở khu này phần lớn là những người đã về hưu, học sinh cùng người trẻ tuổi bình thường không chọn nơi này."
"Chọn nơi này đi." La Tiểu Lâu hí hửng nói, cậu hiện tại không có nhiều tiền tiêu xài, xài hết mười vạn này rồi, cậu không biết có thể tìm được việc làm hay không nữa. So với việc bị đói bụng, hàng xóm của cậu là thành viên viện dưỡng lão căn bản không là vấn đề.
"Nếu ngài không ngại, đương nhiên là được. Hơn nữa bởi vì nơi này rất lâu không có người mua, tháng này vừa vặn điều chỉnh thành giá ưu đãi đặc biệt."
Cuối cùng, La Tiểu Lâu thỏa mãn dùng 6 vạn mua một căn hộ có 3 phòng. Tuy rằng cậu không cần phải ... mua căn hộ lớn như vậy, thế nhưng căn cứ theo quan niệm hạn hẹp trước đây của cậu, nhà chỉ là một loại tài sản mang tính tượng trưng, hơn nữa còn có thể cho người ta cảm giác an toàn, trong tình huống này cậu thật sự không thể kiềm chế bản thân.
"Đây là chìa khóa cửa căn hộ của ngài, tôi sẽ kết nối với máy thông tin của ngài, sau  này ngài có thể trực tiếp dùng máy thông tin mở cửa, đương nhiên cũng có thể dùng hệ thống kiểm tra vân tay cùng quét giác mạc. Hiện tại, căn hộ 3 phòng này là của ngài.". Quét tấm card, nữ nhân viên tiếp tân dùng ngón tay ấn một cái nút trên thiết bị, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa không biết để ở chỗ nào đưa cho La Tiểu Lâu.
"... Thật tiện lợi." La Tiểu Lâu thì thào nhìn hình ảnh căn hộ của mình hiện lên giữa màn hình, bên trong có tủ lạnh, đồ làm bếp, ghế sofa, chiếc giường lớn vô cùng thoải mái, tủ quần áo và mọi đồ dùng trong nhà khác. Trong thư phòng thậm chí bày một cái máy tính.
"Còn tặng kèm nhiều thứ như vậy?" La Tiểu Lâu kinh ngạc.
Nữ nhân viên tiếp tân nở nụ cười: "Những thứ này chỉ là đồ bố trí cơ bản, nếu ngài cần đổi mới sản phẩm cao cấp, có thể thêm chút ít tiền, trực tiếp online qua máy vi tính lên mạng lựa chọn, cửa hàng chúng tôi sẽ giao hàng tận nơi, rất tiện lợi."
La Tiểu Lâu lúc này mới hiểu được, chẳng trách những thanh niên kia nghe mình nói đến cửa hàng mua đồ biểu tình đều có chút kỳ quái như vậy, chẳng trách bên trong cửa hàng gần như không thấy những người khác.
"La tiên sinh, ngài còn có yêu cầu nào khác không?"
"Ân, là thế này, tôi muốn mua một ít sách giáo khoa tiểu học đến trung học, ngô, còn cần một ít đồ ăn." La Tiểu Lâu tính toán, sắp đến khai giảng, cậu trước tiên cần cải thiện tình trạng thất học của mình một chút.
Dưới sự phục vụ nhiệt tình của nữ nhân viên tiếp tân, sách vở rất nhanh được mang ra. Thế nhưng thời điểm đến khu thực phẩm, La Tiểu Lâu lại ngây dại.
"Một củ khoai tây giá một trăm đồng? Mặc dù kích thước rất to, thế nhưng cũng không đến mức — từ từ, một quả trứng gà giá? ! Đây không phải nói giỡn tôi đấy chứ?" La Tiểu Lâu cẩn thận xem giá niên yết, xác định chính mình có không hoa mắt.
Nữ nhân viên tiếp tân đích đỏ mặt, nếu không phải buổi sáng hôm nay nàng còn cùng mấy vị quản lý cửa hàng cùng đối chiếu thẩm tra qua giá cả, nàng hẳn nên vì biểu tình khiếp sợ của La Tiểu Lâu mà thấy áy náy, lắp bắp giải thích: "Cái này — đương nhiên, hiện tại nuôi dưỡng tự nhiên thu hoạch rất khó khăn, cho dù là có, cũng chỉ sinh trưởng ở địa phương phi thường nguy hiểm. Cho nên mấy năm gần đây, giá cả đều chỉ tăng chứ không giảm, chúng tôi cũng không dám tự mình tùy tiện nói giá cả."
"Chẳng lẽ hiện tại một bữa ăn lại quý giá như vậy?" La Tiểu Lâu hiện ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.
"A, không, đương nhiên không phải. Nói như vậy, bên kia có thức ăn nhân tạo." Nữ nhân viên tiếp tân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng dẫn đường cho La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu xoay người, đi vào khu thức ăn nhân tạo. Bên trong chiếc tủ lạnh khổng lồ đầy những hộp màu trắng cà mèn (ca la men) (mình chả biết cà mèn là cái gì nữa, mình đoán nó giống như ca la men hay cà phê ý, về hình thức thôi, bạn nào biết bảo mình nha) xếp chồng lên nhau, bên ngoài còn đặt 1 hộp làm mẫu. Bên trong hộp là chất lỏng màu trắng sền sệt.
"Khụ khụ, ngài yên tâm, thức ăn nhân tạo ngoại trừ không có mùi vị, hoàn toàn được làm để cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, hơn nữa chất lượng bảo đảm, hạn sử dụng đến một năm, tuyệt đối là vật tốt giá rẻ." Nữ nhân viên tiếp tân ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu, đồng thời âm thầm cầu nguyện vị khách hàng trẻ tuổi này sẽ không lộ ra biểu tình khiếp sợ mà lại vô tội thêm lần nữa, nàng lần đầu tiên cảm thấy cửa hàng hoành tráng này tựa hồ có chút không hợp lý.
La Tiểu Lâu vuốt cằm nhìn giá niêm yết ở dưới, mười đồng, quả thực rất kinh tế.(nghĩa là rất rẻ)
Thế nhưng... Thật sự rất khó có cảm giác muốn ăn.
La Tiểu Lâu quay đầu lại đau lòng đưa mắt nhìn khu thức ăn tự nhiên bên kia, đối với nữ nhân viên tiếp tân nói: "Cho tôi thức ăn nhân tạo đủ trong một tuần, sau đó, lấy thêm mười đồng khoai tây." La Tiểu Lâu đau lòng quyết định, mua một ít khoai tây cùng mấy chai bia, cậu không thể xác định dạ dày của mình có thể chịu được loại thức ăn sền sệt kia bao lâu.
Mặt khác, La Tiểu Lâu rất muốn mua một chiếc xe, thế nhưng sự tiện ích của nó  cùng giá cả quá sức tương phản, giá xe đắt đến biến thái. Giống như mấy ngàn năm trước, hiện tại quý tộc hoặc kẻ có tiền mới có thể yêu thích, sưu tầm các loại xe nổi tiếng, giá chiếc xe với đường cong mê người kia đối với La Tiểu Lâu mà nói quả thực là giá trên trời.
Đương nhiên là xe secondhand cũng có, thế nhưng nữ bán hàng tận chức tận trách nhắc nhở cậu không có bằng lái, không thể lái xe. La Tiểu Lâu đành buông tha ý định, cậu mặc dù có bằng lái, thế nhưng bằng lái xe từ mấy ngàn năm trước hiển nhiên không thể dùng ở đây được.
Hơn nữa, số tiền trong tay cậu đã tiêu hơn một nửa, còn nhiều vấn đề khác phải lo, cậu không thể như vậy tiêu hết được.
Cũng may, nơi này vẫn có phương tiện giao thông công cộng, thật sự cám ơn trời đất. Càng làm cho La Tiểu Lâu vừa lòng chính là, đi xe công cộng(kiểu như xe bus) không cần mất tiền.
Sau khi hỏi rõ ràng lộ tuyến, La Tiểu Lâu chuẩn bị trở về của căn hộ mới của mình, cậu vừa mới phát hiện, trường học khai giảng vào ngày 10 tháng 9. Trên máy thông tin của cậu biểu hiện hôm nay là ngày 2 tháng 8, khoảng cách tới khai giảng còn một tháng.
Cậu chuẩn bị xem xem có thể tìm công việc Part-time nào đó, nếu cậu không muốn mỗi ngày đều phải ăn thứ đồ ăn nhân tạo khiến người ta khó chịu kia, cậu nhất định phải tự mình kiếm tiền. Nếu cậu muốn chọn đồ ăn tự nhiên, cái này thoạt nhìn tài khoản có khá nhiều tiền, thậm chí không đủ cho cậu dùng trong hai tháng.
Quả nhiên, La gia chính là tùy tiện đuổi cậu rồi. La Tiểu Lâu thở dài, hy vọng vị mẫu thân ánh mắt thiển cận kia sẽ không gặp phiền phức gì.
Trên xe công cộng cũng không có nhiều người, hơn nữa đại đa số mọi người đều trông ủ rũ, đại khái tất cả đều là những người làm công ăn lương, cuộc sống bôn ba ở tầng chót xã hội. La Tiểu Lâu rất có tinh thần đánh giá xung quanh, cảm thấy chiếc ô tô vững vàng chạy tốc độ cao trên không trung thật sự là rất có phong cách.(thực tế là ‘đẹp trai’ mình xửa lại trông dễ coi hơn)
Rời khỏi xe công cộng, La Tiểu Lâu không mất nhiều thời gian tìm được khu dân cư quá mức bình thường nằm giữa phần lớn các khu dân cư cao cấp kia.
La Tiểu Lâu cười thỏa mãn, hướng tới căn hộ mới của mình. Có lẽ trọng sinh không phải điều may mắn, cậu không thể trở về được, thế nhưng, dựa vào năng lực sinh tồn mạnh mẽ của cậu, cậu tự tin sẽ bắt đầu cuộc sống mới thật tốt.
Nhưng La Tiểu Lâu đương bay trong cảm giác thỏa mãn đánh chết cũng không ngờ, tiêu tiền lung tung sẽ gặp báo ứng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tuy rằng đắng bức tác giả manh một chút luôn luôn quỷ dị, thế nhưng cần động lực là chính!
Cầu yêu chiều, cầu Thuận Mao
Thuận Mao cô nương phía dưới còn có 1 chương!

7 thg 11, 2012

For me

Viết 1 tí tí giới thiệu chút
Không có lý do nào đơn giản hơn để lập 1 blog là vì sở thích. Vì 1 phút ham hố thế là blog này cứ thế ra đời.
Nơi này mình sẽ đăng truyện mình thích và edit.
Mong được ủng hộ dù giờ chưa có ai hết he he^^
Yêu tất cả những ai ghé qua blog của mình (Chut woo...)

CGKƯNĐ-Chương 1

Chương 1: Từng bước


La Tiểu Lâu xoa xoa trán, đầu đau nhói từng đợt, thân thể đau nhức thống khổ. Qua một lúc lâu tình trạng vẫn không thuyên giảm, cậu giãy giụa ngồi dậy.
Đập vào mắt là một mảnh toàn trắng, căn phòng đơn điệu quá mức, thực rõ ràng, cậu đang ở trong một phòng tắm. Hơn nữa, tuyệt đối không phải là phòng tắm của cậu.
Vì cái gì cậu lại ở chỗ này? Điều cuối cùng cậu ấn tượng là cậu đi xuống lầu chuẩn bị dự lễ đính hôn của chính mình, vừa bước xuống lầu thì lập tức hôn mê.
La Tiểu Lâu rùng mình một cái, lập tức cúi đầu nhìn toàn thân mình. Trong nháy mắt La Tiểu Lâu cảm thấy da đầu tê rần. Hôm nay là ngày cậu đính hôn, cậu tuyệt đối không dám hay có bất kì ý niệm nào phản bội vị hôn thê! Cho dù bị người khác gọi là tiểu bạch kiểm* cũng không khơi dậy bất kì ý niệm nào khác trong đầu cậu - cái này cũng không thể trách cậu. Kiều Toa đúng là thiên kim tiểu thư của gia đình xã hội đen, cậu khó mà phát huy chủ quyền nam tử hán lấy 1 lần...
*Tiểu bạch kiểm: ý nóí Tiểu Lâu giống chuột nhỏ nhát gan.
La Tiểu Lâu chột dạ lấy tay che phía dưới, tay phải vừa động, lập tức cảm giác được một trận đau đớn. Cúi đầu nhìn, La Tiểu Lâu hoảng sợ, trong bồn tắm bên cạnh cậu là một mảng màu đỏ.
Mà ngọn nguồn chính là từ vết cắt trên cổ tay phải của cậu.
Ông trời, đây là có chuyện gì, cậu chưa bao giờ có ý định tự sát!
La Tiểu Lâu luống cuống tay chân đứng lên, một tay nhẹ nhàng đè miệng vết thương, cậu trước hết phải cầm máu, cứ để như vậy mà đi xuống cậu chắc chắn sẽ chết.
Thời điểm đi qua tấm gương trong phòng, La Tiểu Lâu kinh ngạc trợn trừng mắt, người ở bên trong gương cũng đồng dạng lấy ánh mắt hoảng sợ nhìn cậu.
Trong gương là khuôn mặt của một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, do mất máu quá nhiều nên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại phi thường tuấn mỹ, mái tóc đen hỗn độn rũ trên vai – không phải diện mạo xa lạ, thế nhưng đôi mắt ướt át hồng hồng rõ ràng vừa mới khóc lại mang theo một loại xúc cảm quyến rũ làm cho người khác muốn chà đạp.
Đối với một người luôn luôn bị sếp vào hàng yếu ớt như La Tiểu Lâu, dung mạo như vậy tuyệt đối là bi kịch.
La Tiểu Lâu ngẩn người trước gương. Cho tới bây giờ, cậu đại khái biết cậu đã trọng sinh sống lại, đây là cơ hôi khó có được lần thứ hai. Thế nhưng - ông trời muốn hay không chơi cậu, hôm nay cậu sẽ đính hôn! Cậu rất yêu thích cô gái ngọt ngào mạnh mẽ kia, không ai sẽ thích đúng ngày đính hôn của mình mà trọng sinh cả...
La Tiểu Lâu bắt đầu cảm thấy toàn thân rét run, bỏ mặc hình ảnh trong gương, chạy đến cửa phòng tắm mở cửa đi ra ngoài, cậu cần phải gọi xe cứu thương. Trước khi nghĩ biện pháp trở về cậu trước tiên muốn sống sót đã.
Dùng chân đá cánh cửa, cánh cửa không chút sứt mẻ, La Tiểu Lâu lại dùng tay trái vặn cánh cửa, cửa vẫn không mở.
Chết tiệt, cánh cửa nhất định đã khóa, chủ nhân thân thể này muốn quyết tâm tự sát đến mức nào.
La Tiểu Lâu nóng nảy, lấy tay đập cửa, tận lực kêu lớn: "Hắc, ta nói, bên ngoài có ai không, mau mở cửa, chậm - ta dựa vào, sắp chết..."
La Tiểu Lâu ngã nằm úp sấp ở trên sàn nhà, đầu óc choáng váng hồi lâu, mới cố gắng giãy giụa đứng lên. Quay đầu nhìn lại bỗng nhiên của nhà tắm tự động mở, cửa này rốt cuộc là có vấn đề gì?
Căn phòng bên ngoài vẫn đơn giản, ngoại trừ chiếc giường đặc biệt sạch sẽ, một cái tủ đầu giường cùng bộ với ghế sofa ở ngoài, cậu không thấy bất cứ vật dụng nào khác.
La Tiểu Lâu tùy tay lấy ga trải gường quấn lấy thắt lưng, sau đó cố giữ tinh thần tỉnh táo, xoay quanh tìm điện thoại.
Khi cậu đi ngang qua tủ đầu giường đến cửa sổ bên kia, cái tủ đầu giường màu trắng bỗng nhiên di chuyển . Nó xoay một vòng, trên đầu hiện ra một cái hình cầu, bốn phía là là tay chân kim loại, nháy mắt biến thành một người máy có cái đầu hình tròn, sau đó di động đến trước mặt cậu, phát ra âm thanh: "Người khỏe, La tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu gì cần phân phó?"
La Tiểu Lâu cận lực khống chế mình không hét toáng lên, bước lùi ra sau  mấy bước. Cuối cùng, La Tiểu Lâu hai chân quàng vào nhau, ngã ngồi lên giường.
Trong tay cậu không gì khả dụng để phòng thân, đổi lại thân thể trước kia, cho dù Kiều Toa có đưa cho cậu súng cũng không có khả năng dùng. Mà hiện tại  vật duy nhất trên người cậu là ga trải giường, mà cậu tuyệt không muốn đem buông ra.
Trừng mắt nhìn cái người máy kia trong chốc lát, xác định đây không phải là ảo giác sau, La Tiểu Lâu khẩn trương hỏi han: "Ngươi là cái gì — cái gì đó?" Cậu không xác định hỏi như vậy có phải hay không rất không lễ phép.
"Ta là A1, người máy gia dụng chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ngài."
Người máy? Hơn nữa là người máy có thể nói được, trời ạ, cậu rốt cuộc trọng sinh ở thời đại nào vậy?
"Như vậy, ngài có việc gì cần phân phó sao?"
La Tiểu Lâu lấy lại tinh thần, thì thào nói: "Phân phó? Nga, ta bị thương, cần cấp cứu, mau gọi 120, hoặc ngươi có thể đem điện thoại đưa cho ta —— "
Trên đầu người máy hiện lên lục quang, sau đó đi đến bên vách tường màu tường, dơ cánh tay kim loại ấn xuống một cái, vách tường mở sang hai bên. Bên trong khá rộng rãi, có tủ quần áo, cùng một số vật dụng khác.
Người máy A1 từ bên trong bê ra một cái hộp kim loại, sau đó di động đến bên giường, đối với La Tiểu Lâu hiện tại không còn chút tinh thần nào nói: "La tiên sinh, với mức độ vết thương nhẹ, A1 có thể ngài trị liệu cho ngài."
Mở hộp ra, lấy từ bên trong một thiết bị hình vuông, chiếu lên cổ tay phải của cậu, sau đó miệng vết thương dữ tợn ở cổ tay khép lại với tốc độ bằng mắt thường cũng thấy được.
La Tiểu Lâu há hốc miệng, cẩn thận mà sờ lên cổ tay trắng nõn đã không còn dấu vết nào, cảm giác đau đớn cũng biến mất. Trừ bỏ cậu bây giờ còn có chút choáng váng, hoa mắt, hoàn toàn không nhìn ra cậu vừa trải qua một vụ tự sát.
Này, thế là xong việc? Đây rốt cuộc là cái thiết bị gì vậy?
"Đã chữa trị xong, xin hỏi ngài còn việc gì khác cần phân phó?"
Xem ra trọng sinh cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, xem công nghệ tiên tiến này, thật sự là rất hiện đại.
"Trước cho ta tìm một bộ quần áo." La Tiểu Lâu quan sát người máy A1 trong chốc lát, thử mà nói ra yêu cầu của mình.
Sự phục tùng của A1 không làm cậu thất vọng. Trong chốc lát từ trên vách tường mở ra tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo màu vàng nhạt cho La Tiểu Lâu. Nhìn kiểu dáng này, con mắt thẩm mỹ của người máy khá là tốt.
Chờ La Tiểu Lâu mặc chỉnh tề, tấm ga trải giường vừa thực hiện xong trọng trách bảo vệ chủ nhân bị ném sang một bên.
La Tiểu Lâu nhìn quanh căn phòng, cuối cùng một lần nữa nhìn về phía  thứ duy nhất có thể cùng hắn trao đổi là người máy, ra vẻ bình tĩnh hỏi han: "Đây là nơi nào? Ta là ai?"
"Nơi này là phủ đệ* của La thiếu tướng, ngài là La Tiểu Lâu." A1đều đều nói, đồng thời nhìn ra La Tiểu Lâu sắc mặt tái nhợt, còn săn sóc bưng tới một chén nước cho cậu.
*Phủ đệ: biệt thự lớn
Cám ơn trời đất, cậu không có đổi tên. Lời này nghĩa là phụ thân cậu là một vị thiếu tướng, chẳng lẽ cậu chính là thế hệ thứ 2 trong gia đình quan chức? Người máy vạn năng này là của cậu! Thứ dược phẩm công nghệ cao kia là của cậu!
Cậu cẩn thận lại xác nhận: "Vị kia La thiếu tướng đúng là phụ thân của ta?"
"Chính sác mà nói là đúng vậy, nghe A2 nói ngài là con riêng của La thiếu tướng. Mấy ngày trước mẫu thân của ngài mang ngài tới nơi này nhận người thân, phu nhân còn chưa đồng ý, cho nên 2 người tạm thời ở tại La phủ."
La Tiểu Lâu phụt nước ra khỏi miệng, cái thân phận này thật là làm cho người ta đau đớn...
Chủ nhân của thân thể này thậm chí không sống tốt như cậu, trước khi trọng sinh cậu có cha mẹ, có huynh đệ, có vị hôn thê. Tuy rằng gia đình cậu không có quyền thế lớn, công ty của gia đình cũng không coi là nhỏ. Được rồi, cho dù người thừa kế gia nghiệp là đệ đệ, bọn họ cũng tuyệt đối không có bạc đãi cậu.
Người khác trọng đều là phấn khởi tự hào tìm niềm vui sống mới, rũ bỏ tình cũ, nhất thống giang sơn thiên thu muôn đời... Mà cậu trọng sinh, toàn bộ là vì chứng minh hai chữ ‘bi kịch’.
Mang tâm trạng buồn bực, La Tiểu Lâu lại cùng người máy hỏi thăm nửa ngày, rốt cục hiểu rõ thân phận thân thể mới của cậu, con riêng của La thiếu tướng, hay chính như trong tiểu thuyết là công cụ được tình nhân mang đến cho vợ cả.
Điều đáng nói là, người máy ngay thẳng cũng kiên định cho rằng phu nhân cùng thiếu gia các tiểu thư đều thực sự chán ghét mẫu tử La Tiểu Lâu, nhưng mẫu tử bọn cậu vẫn mặt dày mày dạn muốn vào La gia.
La Tiểu Lâu nhìn cổ tay, cân nhắc xem nếu cắt cổ tay một lần nữa có thể hay không trở lại cơ thể cũ của cậu.
Theo lý mà nói, cậu cũng không thể ở lại La phủ, không có ai hoan nghênh bọn họ đến.
La Tiểu Lâu là một người thức thời, nhanh chóng thích hợp với hoàn cảnh nguy hiểm, Kiều Toa nói không chừng thích nhất cậu điểm này.
Hạ quyết tâm, La Tiểu Lâu lại hỏi: "Như vậy, bây giờ là năm bao nhiêu."
"Năm 4019 theo lịch vũ trụ."
La Tiểu Lâu há miệng thở dốc, miệng khô khốc, cậu gian nan hỏi: "Theo lịch trái đất là năm bao nhiêu?"
A1 kỳ quái mà quay đầu nhìn cậu, không nặng không nhẹ mà nói: "Ngài hỏi là hành tinh cũ kia sao? Nhưng mà từ khi có Bối Luân công ước đến nay, nhân loại đã qua bốn ngàn năm không ở trên trái đất, tất nhiên lúc ấy lịch trái đất là năm 2012."
La Tiểu Lâu choáng váng, cậu còn có thể quay về để tham dự lễ đinh hôn của chính mình sao...
Chỉ vì, cậu bước có 1 bước, rõ ràng là một bước nhỏ, kết quả là vượt qua cả thời gian lẫn không gian một bước dài.
---------
Ăn xong bữa sáng lúc sau, A1 đưa La Tiểu Lâu còn đang lo lắng đến phòng khách.
La Tiểu Lâu cúi đầu đứng tại hạ diện, bởi vì chưa từng trải qua trường hợp xấu hổ này, La Tiểu Lâu cảm thấy vạn phần lo lắng. Mẫu thân của cậu đứng ở bên cạnh cậu, mà vị kia La thiếu tướng phu nhân, thì ngồi ở trên ghế cao bên trên.
Nói thật, mẫu thân của khối thân thể này rất xinh đẹp, chừng hơn ba mươi tuổi, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo nét phong tình, tướng mạo ưa nhìn của La Tiểu Lâu đại khái chính là di truyền từ vị mẫu thân này.
Thế nhưng vẻ đẹp của bà không đủ nét phóng khoáng, so với vị phu nhân ung dung đẹp đẽ quý giá ngồi trên ghế trên kia căn bản không nào so sánh.
Ngồi bên cạnh La phu nhân là một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, nhàn nhã, tiếp nhận chén trà từ hầu nữ xinh đẹp cung kính đưa lên, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất quý phái.
Hai người thậm chí còn không liếc nhìn mẫu tử La Tiểu Lâu, La phu nhân khoát tay với người mặc đồng phục quản gia.  
Quản gia ho khan một tiếng, mang theo ngữ vị khinh thường cùng chán ghét nhìn về phía mẫu tử La Tiểu Lâu, nghiêm túc mà nói: "Ý tứ phu nhân là, La Tiểu Lâu có thể lưu lại, còn Kim nữ sĩ, hiện tại ngươi có hai lựa chọn: một là cầm tiền đi khỏi, không bao giờ... xuất hiện trước cửa La gia nữa, La gia không phải nơi con mèo con chó đều có thể tùy tiện đến, nếu lại xuất hiện hoặc nhắc tới chuyện này với bất kì người nào khác, tự gánh lấy hậu quả; đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn lưu lại, hai người các ngươi về sau bất cứ chuyện gì đều phải nghe phu nhân an bài."
La Tiểu Lâu vừa muốn nói chuyện, mẫu thân cậu đã kích động mà nói: "Đương nhiên, phu nhân tôn kính, chúng ta đợi đã lâu rồi, chúng ta sẽ lưu lại. Tiểu Lâu thực sự rất nghe lời, nó có thể trợ giúp đại thiếu gia làm việc, đến lúc đó thiếu gia có thể đề bạt cho nó nữa— "
La Tiểu Lâu trong lòng thở dài, mẫu thân của cậu rốt cuộc đơn thuần đến mức nào.
La phu nhân vẫn lãnh đạm ngồi uống trà, không nhìn ra vui hay giận; mà La đại thiếu gia rốt cục ngẩng đầu, không cảm xúc nhìn về phía La Tiểu Lâu, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Dưới ánh mắt kia, La Tiểu Lâu không cầm lòng nổi mà rùng mình, chân như nhũn ra, đương nhiên điều này có một phần nguyên nhân do cậu mất nhiều máu từ vụ tự sát đêm qua.
Tiểu Lâu nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, vị phụ thân kia thậm chí còn không thèm ra mặt, hiển nhiên căn bản không thèm để ý đứa con trai này; vị La phu nhân có hai đứa con, còn có một con nuôi cũng là một tay nàng nuôi lớn, địa vị vững chắc. Hơn nữa, nghe A1 nói gia tộc La phu nhân thế lực cùng La thiếu tướng không phân biệt cao thấp, đều là quân nhân thế gia.
La Tiểu Lâu hiểu rõ, một nữ nhân tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ chồng mình  gian díu bên ngoài... Đương nhiên sẽ càng không để 2 người làm trò ngay trước mặt nàng khiến nàng bẽ mặt.
Cho nên hiện tại thái độ của cậu càng hèn mọn, an toàn của cậu cùng mẫu thân càng được bảo đảm.
La Tiểu Lâu thông suốt ý nghĩ, thời điểm thích hợp ngắt lời mẫu thân, khiêm tốn mà nói: "La phu nhân, cháu không muốn lưu lại, cháu lựa chọn điều thứ nhất, cho cháu tiền, cháu sẽ rời khỏi. Cháu tự nguyện bỏ thân phận hay dòng máu La gia gì đó, hơn nữa, tuyệt đối sẽ không cho bất luận người nào biết thân phận của cháu."
Mẫu thân La Tiểu Lâu không dám tin quay đầu nhìn con mình, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, hận không thể lập tức ngất xỉu. Đây là cơ hội vất vả lắm mới cầu được, chỉ cần vào được đại môn La gia, thân phận mẫu tử bọn họ có thể trên trời xuống đất, hoàn toàn bất đồng, nàng không muốn tiếp tục cuộc sống ở tầng chót xã hội nữa.
Nàng lắp bắp đối với mặt người trên nói nói: "A, phu nhân, phu nhân! Ngài nghe ta giải thích, hỗn tiểu tử này nó hôm nay có thể ý nghĩ không rõ ràng lắm, xin ngài cần phải thu lưu chúng ta. Chúng ta đúng là không dám cùng ngài muốn danh phận gì, ta chỉ muốn ta cùng Tiểu Lâu có thể lưu lại chỗ này — "
La phu nhân trên mặt vẫn lãnh đạm không có biểu tình gì, ngay cả ánh mắt trầm tĩnh kia đều không có... chút nào thay đổi.
Nhưng ánh mắt người thanh niên trẻ tuổi kia bắt đầu thay đổi có tia hứng thú, anh ta không để ý đến mẫu thân La Tiểu Lâu, chỉ nhìn La Tiểu Lâu hỏi: "Đây là cơ hội duy nhất, bỏ qua lần này, sau này cậu không bao giờ... có thể ghi tên vào gia phả La gia tộc. Chẳng lẽ cậu tới nơi này đích mục đích chính là vì tiền? Phải biết rằng, nếu cậu không gia nhập La gia, số tiền chúng tôi cho cậu không nhiều như cậu tưởng tượng đâu."
La Tiểu Lâu không chút do dự hạ thấp chính mình, nhìn mẫu thân đáng thương muốn ngất xỉu bên cạnh mình nhanh chóng nói: "Đúng vậy, tôi đương nhiên sẽ chọn tiền, tiền là thứ tốt nhất. Sau đó, tôi sẽ dẫn mẫu thân rời khỏi nơi này."
La phu nhân ngồi mặt trên nhíu nhíu mày, rốt cục buông xuống chén trà, im lặng hồi lâu nói: "Đi, cậu có thể đi khỏi, thế nhưng ta có yêu cầu, trước khi cậu trưởng thành, không thể đi khỏi tinh cầu này. Ngoài ra, cậu phải đến trường học La gia an bài học tập trong năm năm đến khi cậu tốt nghiệp đại học."
La Tiểu Lâu sửng sốt, tuy rằng không rõ ràng lắm ý tứ của La phu nhân, thế nhưng cậu đã không nhận ra vị này phu nhân quan tâm đến huyết mạch La gia. Lập tức, La Tiểu Lâu nghe lời đáp lại: "Có thể."
La phu nhân nhìn lướt qua quản gia bên cạnh: "La Bồ, đem đồ vật cho cậu ta. Làm trao đổi, mẫu thân cậu có thể ở tại chỗ này."
Trung niên quản gia đem 1 tấm card cùng tư liệu nhập học đến trước mặt La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu do dự, cậu nhìn vị mẫu thân xa lạ, Kim nữ sĩ, nhỏ giọng khuyên bảo: "... Mẹ, chúng ta cùng đi." Cho dù không có chút tình cảm nào đối với vị mẫu thân hám lợi này, cậu cũng không nên để mẫu thân của thân thể này ở lại đây.
Kim nữ sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nhìn đứa con trai, nhưng mẫu tử La phu nhân còn đang ở đây nàng không giám mắng thành tiếng, cuối cùng chần chờ nói: "Tiểu Lâu, ta muốn lưu lại, kỳ thật ta hy vọng con cũng ở lại chỗ này, phải biết rằng, theo tuổi  hiện tại của con, căn bản không có biện pháp độc lập sinh tồn, chẳng lẽ con muốn quay trở lại cuộc sống trước kia?"
*nghĩa là không làm việc đến nơi đến chốn, đây là 1 câu thành ngữ
La Tiểu Lâu trong lòng thở dài một tiếng, không nói gì thêm, chỉ tiến lên từng bước, nhịn xuống cảm giác xa lạ ôm Kim nữ sĩ một chút, sau đó lấy tấm card cùng tư liệu nhập học, không  chút do dự xoay người rời đi.
Thời điểm La Tiểu Lâu đi tới cửa, Kim nữ sĩ bỗng nhiên chạy tới, giữ chặt La Tiểu Lâu, khóe mắt đỏ hoe nói: "Tiểu Lâu — nếu, nếu gặp khó khăn, cứ tới tìm ta. Cho dù La gia không hề nhận con, con cũng là con ta. Cái này, là vật tổ truyền, nó thuộc về con. Cầm lấy, về sau, có thể cho con dâu của ta." Nói xong, bà Kim đem chiếc vòng cổ hình hoa tai màu ngọc lục bích trên cổ tháo xuống, đeo lên cổ La Tiểu Lâu.
Khóe miệng La Tiểu Lâu co rúm, con dâu – cô gái suýt trở thành vợ của cậu hiện tại nhất định đang nổi trận lôi đình ở lễ đính hôn kia...
------------
Sau khi phòng tiếp khách không còn ai khác, người thanh niên trẻ tuổi quay đầu về phía mẫu thân, cười nói: "Mẫu thân, người đừng lo lắng, tuy rằng nó không theo như kế hoạch lưu lại. Thế nhưng, với tư chất của nó mà nói, tuyệt đối không có khả năng làm nên sóng gió. Ta đã phái người điều tra qua, nó thuộc gien cấp bậc D, miễn cưỡng chỉ có thể tiếp thu cấp thấp nhất của giáo dục cao cấp. Ngài an bài cho nó học cao cấp nhất trường học, cho dù là để cho tiện giám thị, cũng quá tiện nghi cho nó rồi."
Nhìn mẫu thân ta nhã trước mặt vẫn trầm như nước, nam nhân trẻ tuổi mỉm cười, nói tiếp: "Hơn nữa, thể chất của nó hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn, căn bản không thể học hệ cơ giáp, hiện tại không có khả năng uy hiếp. Đương nhiên, ta sẽ dựa theo lời người nói, trong năm năm tới chú ý đến nó. Nếu nó có chuyện gì bên ngoài... bất cứ hành động nào, lập tức —" thanh niên trẻ tuổi khóe miệng cong lên, làm động tác gạt bỏ.
Vị phu nhân kia lúc này mới gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ngươi nhớ kỹ, Thiểu Quân, ngươi chỉ có một đệ đệ là Thiểu Thiên. Về phần cái thứ kia, ta tuyệt đối không cho phép nó tiến vào La gia." Không biết vì sao, La phu nhân nói cũng chưa từng nhắc đến người con nuôi La Thiểu Phàm.
"Ta hiểu rõ, mẫu thân đại nhân."
La Tiểu Lâu được A1 đưa ra khỏi La phủ, rốt cục nhẹ nhõm thở dài một hơi. Tuy rằng hiện tại đơn độc, thế nhưng không ai quen biết cậu, thế này là tốt nhất, không ai có thể phát hiện cậu đã không còn là người kia.
Sau đó, La Tiểu Lâu nhìn hai bên đường là những tòa cao hàng trăm tầng cùng những chiếc ô tô bay lượn trên không trung, nhất thời làm cậu á khẩu.
Hiện tại khoảng cách giữa thời đại cậu sống với thời đại này đã qua bốn ngàn năm...  nhiều năm như vậy, cậu hiện tại có thể gọi là người lỗi thời cổ xưa.
La Tiểu Lâu cúi đầu lật xem tấm card cùng tư liệu nhập học trên tay, chữ viết này rõ ràng không phải chữ Hán, không biết có phải do trí nhớ trước đây của thân thể này hay không, cậu đều hiểu được. Cái đó còn hiểu được, thế nhưng những thuật ngữ chuyên nghiệp phức tạp này, cậu hoàn toàn mù tịt mà...
Tại đây chưa biết thế giới tương lai ra sao, cậu sẽ sống thế nào đây?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bắt đầu rồi, mọi người tung hoa! Cố lên TAT!
 edit: oa cháp 1 đã xong cố lên cố lên mỗi ngày 1 cháp na^^

Bước chân ghé qua