Ánh trăng xanh xanh, dưới bầu trời huyết dụ! !

Ánh trăng xanh xanh, dưới bầu trời huyết dụ! !
Ánh trăng xanh xanh, dưới bầu trời huyết dụ! !

9 thg 11, 2012

CGKƯNĐ-Chương 2


Chương 2: Nơi ở

La Tiểu Lâu chần chừ vẫy tay rồi lại thu về, giữa đường chẳng có chiếc xe nào thèm để ý đến cậu, cậu xác định có lẽ cách gọi xe taxi hiện tại đã thay đổi.
Ngay khi cậu phân vân có nên quốc bộ đi tiếp hay không, một cái bóng màu đen từ trên trời đột ngột hạ xuống, làm cậu muốn tránh cũng chẳng kịp.
La Tiểu Lâu sắc mặt khó coi mà nhìn chính hình ảnh phản chiếu của mình trên  thân chiếc xe, hít một hơi thật sâu, tuy rằng cậu không thấy đèn xanh đèn đỏ ở nơi này, thế nhưng loại kĩ thuật lái xe vụng về hoặc là điên cuồng này thiếu chút nữa làm cho chiếc xe thật lớn kia đè lên người cậu!
La Tiểu Lâu nổi giận đùng đùng bước đến, tính toán tranh thủ bắt đền một ít phí tổn thất tinh thần gì gì đó.
Cửa xe màu đen bên thân xe không tiếng động mà hé mở, một cô gái mặc lễ phục ló ra, khuôn mặt tươi cười, nàng cười nhìn cậu, hỏi: "Cậu muốn đi nơi nào?"
Không giơ tay đánh khuôn mặt đang tươi cười kia, huống chi đó còn là một nữ nhân, La Tiểu Lâu do dự hai giây đem mấy lời nói châm chọc nuốt xuống, tận lực khống chế tính tình nói: "A, tôi đang định đi đến — cửa hàng, cho nên ở ven đường đón xe. Thế nhưng tôi không thể không nói, kỹ thuật lái xe của cô — "
Cô gái quay đầu vào trong xe liếc mắt một cái, tao nhã làm động tác mời, nói: "Mời vào, tôi sẽ đưa cậu đi."
La Tiểu Lâu sửng sốt một chút, được rồi, cho dù cậu rất có mị lực, vị mỹ nữ kia đối với cậu có hảo cảm, cậu cũng không cho phép bản thân mình lên xe của một người lạ. Hơn nữa, Kiều Toa mà biết nhất định sẽ dùng súng xử lý cậu! (Sợ thế)
"Thật có lỗi, tôi muốn tự đi— uy, cô không cần làm vậy..."
Cô gái không chờ cậu nói xong, một tay kéo La Tiểu Lâu lên xe, La Tiểu Lâu khổ sở phát hiện cô gái này thể lực tựa hồ còn mạnh hơn so với cậu. Bất quá, bị kéo lên xe rồi, La Tiểu Lâu mới biết mình đã hiểu sai.
Bên ngoài nhìn không ra, trong xe lại rộng đến lạ thường, có vài thanh niên anh tuấn đang nhàn nhã ngồi ở bốn phía, nhàn nhã phóng khoáng, lại mang theo một loại khí chất  cao quý. Vừa nhìn là biết ngay cùng một kiểu người với La gia đại thiếu gia, đối với nữ nhân mà nói, loại nam nhân này càng có lực hấp dẫn.
Mà hiện tại, tầm mắt của mấy người đó toàn bộ tập trung trên người La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cảm thấy không được tự nhiên, cướp của, bắt cóc, phanh thây, cường x— nhất định là rút não, cắt bỏ — đem tất cả tình huống lướt qua trong đầu một lần, La Tiểu Lâu cảnh giác nhìn chằm chằm những người trên xe, cố gắng không để bị phát hiện lui dần về phía sau từng chút một, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Chính giữa là một thanh niên mắt xanh, anh ta hứng trí bừng bừng đánh giá La Tiểu Lâu vài lần, sau đó nở một nụ cười đúng mực, mở miệng hỏi: "Cậu đến cửa hàng làm gì?"
"Đương nhiên là mua đồ." La Tiểu Lâu khó hiểu, cậu còn có thể làm gì khác ở đó đó chứ. Nếu hiện tại không thể quay về cuộc sống trước kia của cậu, như vậy cậu nên sắp sếp cuộc sống hiện tại của mình, các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại.
Chung quanh có người cười ra tiếng, thanh niên mắt xanh sửng sốt, cuối cùng nhìn La Tiểu Lâu nghi hoặc nói: "Khó có được người hăng hái như cậu, tài xế, đưa cậu ấy đến cửa hàng."
La Tiểu Lâu lặng lẽ thở nhẹ, xem ra cậu tạm thời không có gì nguy hiểm. Cậu mơ hồ có cảm giác, những người này có quen biết với thân thể này. Thế nhưng không có ai tỏ ra thân thiện, nói xong hai câu cũng không có ai để ý đến cậu nữa. Không gặp phiền phức là tốt nhất, La Tiểu Lâu yên lặng ngồi xuống một góc sáng sủa, tận lực giữ một khoảng cách nhất định với những người kia, đồng thời quan sát cảnh quan thế giới nơi cậu trọng sinh bên ngoài cửa sổ xe.
Suốt đường đi, mấy người thanh niên cùng cô gái kia cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu.
Khi xe dừng trước cửa cửa hàng, La Tiểu Lâu nhanh chóng nói cám ơn, lập tức xuống xe.
Người trong xe nhìn La Tiểu Lâu đi xa, một người hỏi thiếu niên mắt xanh: "Lâm Tân, không phải món đồ chơi mới của chủ nhân nhà cậu sao? Cậu cho nó đi nhờ làm gì?"
Đôi mắt màu xanh biếc của Lâm Tân khẽ chớp chớp, sửa sai nói: "Chỉ là món đồ chơi bị vứt bỏ, tôi muốn xem phản ứng của nó thôi."
Cô gái kia sán lại gần, vô cùng thân thiết khoát tay bả vai Lâm Tân, bĩu môi: "Chẳng nghĩa lý gì, hoàn toàn nhìn không ra phản ứng, bất quá, y phục cùng phong cách  thật sự quá quê mùa."
Những người trong xe phụ họa theo: "Đúng, đồ quê mùa, hiện tại làm gì có ai tự mình đến cửa hàng mua đồ."
Lâm Tân nhìn La Tiểu Lâu đi xa, không nói gì, gật đầu với tài xế cho xe bay đi.
La Tiểu Lâu đứng trong một cửa hàng khổng lồ, cậu phát hiện bên trong có rất ít người, quầy hàng trong suốt bày những thương phẩm tinh xảo dị thường, làm cho người ta hoa cả mắt.
"Xin chào quý khách, hoan nghênh ngài tới cửa hàng Ngân Hà, tôi là nhân viên tiếp tân. Cửa hàng Ngân Hà là cửa hàng lớn nhất trên An Tắc tinh cầu, tại đây có chín mươi chín gian đại lí có thể cung cấp các loại thương phẩm chất lượng cao hoặc các loại dịch vụ khác cho ngài, ngài có yêu cầu gì có thể nói với tôi." Một nữ tử khuôn mặt tươi cười đi tới trước mặt La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu chần chờ một chút, lấy tấm thẻ trong túi áo, hỏi: "Nhĩ hảo, cái này, tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể kiểm tra tài khoản ở đây không?"
Nữ nhân viên tiếp tân sửng sốt, lập tức cười nói: "Cái này phi thường đơn giản, trên thực tế, ngài chỉ cần đem card đặt trên máy thông tin ở cổ tay là có thể kiểm tra được tài khoản của ngài." (*theo QT là ‘thông tin nghi thức’ mình nghĩ là 1 loại máy mang chức năng điện thoại + máy tính cá nhân đeo ở tay giống như đồng hồ, mình định gọi là máy liên lạc nhưng rồi quyết định giữ đúng nghĩa nha)
La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn thứ màu bạch ngân trên cổ tay, cậu đã sớm thấy nó, vẫn nghĩ đó chỉ là đồng hồ, xem ra lúc cậu lục tung cả phòng lên tìm điện thoại kỳ thật căn bản nó đã ở trên tay cậu rồi.
Nữ nhân viên tiếp tân hơi chút giật mình vì hành động lúng túng của La Tiểu Lâu, ở An Tắc tinh cầu, trừ bỏ tội phạm truy nã cùng dân nhập cư, công dân từ nhỏ sẽ mang theo  máy thông tin, bên trong lưu trữ tất cả tư liệu cá nhân của chủ nhân, căn bản cùng giấy căn cước lý lịch không khác biệt lắm.
Vị thiếu niên ít tuổi này hiển nhiên không giống kiểu người sống ở nơi đáy cùng thế giới bóng tối.
Bất quá việc của nàng là săn sóc khách hàng nên không hỏi nhiều, tới gần La Tiểu Lâu ấn nhẹ nút mớ máy thông tin trên tay cậu, sau đó đem tấm card lướt qua máy thông tin, một màn hình LCD trong suốt hiện lên (giống màn tinh thể lỏng của TV), trên mặt hiênt thị một vài chữ.
La Tiểu Lâu đếm đếm số không phía sau, mười vạn, tuyệt đối không coi là nhiều, thế nhưng căn cứ theo quan hệ của mình và mẫu tử La gia, cũng không quá ít. Chính là không biết giá cả hiện tại thế nào, cậu quay đầu hỏi nữ nhân viên tiếp tân: "Hiện tại giá phòng là bao nhiêu — hay là, có lẽ cô trực tiếp nói cho tôi biết giá cả thuê nhà trên thị trường hiện nay?"
Nữ nhân viên tiếp tân nhìn thông tin của La Tiểu Lâu, tựa hồ cố nén cười, nói: "Muốn biết giá phòng cùng tiền thuê nhà, xin ngài theo tôi lên tầng mười một. Nhưng mà, cá nhân tôi đề nghị ngài mua một căn hộ, số tiền này tuyệt đối đủ cho ngài lựa chọn một nơi ở phù hợp với sở thích của chính mình."
La Tiểu Lâu kinh ngạc, trong cửa hàng còn có cả phòng giao dịch bất động sản nữa.
Thời điểm La Tiểu Lâu nhìn đến giá nhà, càng kích động hơn, cậu hoàn toàn có khả năng mua được! Bỏ qua những vị trí đẹp trên đoạn đường này, căn hộ bình thường một phòng ở chỉ cần năm vạn đồng liên bang là mua được, giá cả nhà cửa trong xã hội tương lai gì gì đó, thật sự quá tuyệt.
La Tiểu Lâu hưng phấn mặt đỏ rần, cậu lập tức có thể có ngay một căn nhà! Cậu có thể mua nhà sau nhiều năm tích góp — La Tiểu Lâu không tự giác mà so sánh vấn đề trước đây.
Đương theo dòng xúc cảm, nữ nhân viên tiếp tân lại hướng cậu nói: "Xem tuổi tác của ngài, hẳn là học sinh mới tự lập đi, ngài có thể lựa chọn nơi ở tạm thời ở khu vực phụ cận trường học của ngài."
Học sinh — đúng thế, vị La phu nhân kia có nói sắp xếp giúp cậu trường học. La Tiểu Lâu cố gắng tỉnh táo lại, đem tư liệu nhập học trong túi áo lấy ra.
Không đợi cậu nghiên cứu ra vị trí trường học, bên cạnh nữ nhân viên tiếp tân bỗng nhiên hưng phấn mà hét ầm lên: "Học viện Thánh Miro (St.Miro)! Đó là bông hoa huy hiệu học viện St.Miro, chắc chắn là học viện St.Miro! Trời ạ, đó là học viện nổi tiếng nhất An Tắc tinh cầu, hơn nữa, nó còn là học viện quân sự nổi danh khắp liên bang!"
Nữ nhân viên tiếp tân kích động khuôn mặt màu đỏ bừng, hai tay nắm chặt tay La Tiểu Lâu, nhăn nhó ngượng ngùng mà nói: "A, nếu không phải bây giờ còn trong thời gian làm việc, tôi thật hy vọng cùng ngài chụp ảnh lưu niệm chung, hệ cơ giáp học viện St.Miro đã đào tạo raa vài vị thượng tướng, học sinh đào tạo từ học viện đó đều là niềm tự hào của An Tắc tinh cầu!"
La Tiểu Lâu không nghĩ đến tư liệu nhập học này có nguồn gốc như vậy, bỗng dưng cảm thấy áp lực rất lớn. Cậu nhệ nhàng rút tay ra, ho khan một tiếng, nói: "Nếu như vậy, phiền cô giúp tôi tuyển chọn một nơi thích hợp đi."
Nữ nhân viên tiếp tân cố gắng kiềm chế hưng phấn của chính mình, kéo La Tiểu Lâu trở lại bên cạnh máy chiếu (có lẽ là 1 loại máy chiếu hình ảnh lập thể nổi, đúng là công nghệ cao). Ngón tay chỉ vào vị trí học viện St.Miro, chỉ vào khu xung quanh nói: "Ngài có chọn lựa vị trí mình thích, bất quá bởi vì học viện St.Miro rất nổi tiếng, nên xung quanh trường học giá nhà tương đối cao, dù sao cũng có rất nhiều học sinh không thích trọ trong trường vì làm việc không tiện." Nói xong lời cuối cùng, nữ nhân viên tiếp tân còn tủm tỉm cười đưa mắt nhìn La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu nhìn giá căn hộ cao một cách quá đáng gần như ngang bằng giá căn hộ ở khu giành cho quý tộc, bất đắc dĩ chỉ có thể tìm kiếm nơi xa xa một chút, cuối cùng ở đoạn giữa khu dân cư cao cấp, phát hiện một khu đất nhỏ, giá căn hộ so với xung quanh thấp hơn nhiều.
"Nga, khu đất này, bởi vì kiến trúc cùng không gian được xây dựng từ rất lâu trước kia, độ tiện nghi cùng các phương diện khác cũng không bằng các khu mới xây xung quanh, cho nên giá căn hộ tương đối rẻ. Hơn nữa, sống ở khu này phần lớn là những người đã về hưu, học sinh cùng người trẻ tuổi bình thường không chọn nơi này."
"Chọn nơi này đi." La Tiểu Lâu hí hửng nói, cậu hiện tại không có nhiều tiền tiêu xài, xài hết mười vạn này rồi, cậu không biết có thể tìm được việc làm hay không nữa. So với việc bị đói bụng, hàng xóm của cậu là thành viên viện dưỡng lão căn bản không là vấn đề.
"Nếu ngài không ngại, đương nhiên là được. Hơn nữa bởi vì nơi này rất lâu không có người mua, tháng này vừa vặn điều chỉnh thành giá ưu đãi đặc biệt."
Cuối cùng, La Tiểu Lâu thỏa mãn dùng 6 vạn mua một căn hộ có 3 phòng. Tuy rằng cậu không cần phải ... mua căn hộ lớn như vậy, thế nhưng căn cứ theo quan niệm hạn hẹp trước đây của cậu, nhà chỉ là một loại tài sản mang tính tượng trưng, hơn nữa còn có thể cho người ta cảm giác an toàn, trong tình huống này cậu thật sự không thể kiềm chế bản thân.
"Đây là chìa khóa cửa căn hộ của ngài, tôi sẽ kết nối với máy thông tin của ngài, sau  này ngài có thể trực tiếp dùng máy thông tin mở cửa, đương nhiên cũng có thể dùng hệ thống kiểm tra vân tay cùng quét giác mạc. Hiện tại, căn hộ 3 phòng này là của ngài.". Quét tấm card, nữ nhân viên tiếp tân dùng ngón tay ấn một cái nút trên thiết bị, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa không biết để ở chỗ nào đưa cho La Tiểu Lâu.
"... Thật tiện lợi." La Tiểu Lâu thì thào nhìn hình ảnh căn hộ của mình hiện lên giữa màn hình, bên trong có tủ lạnh, đồ làm bếp, ghế sofa, chiếc giường lớn vô cùng thoải mái, tủ quần áo và mọi đồ dùng trong nhà khác. Trong thư phòng thậm chí bày một cái máy tính.
"Còn tặng kèm nhiều thứ như vậy?" La Tiểu Lâu kinh ngạc.
Nữ nhân viên tiếp tân nở nụ cười: "Những thứ này chỉ là đồ bố trí cơ bản, nếu ngài cần đổi mới sản phẩm cao cấp, có thể thêm chút ít tiền, trực tiếp online qua máy vi tính lên mạng lựa chọn, cửa hàng chúng tôi sẽ giao hàng tận nơi, rất tiện lợi."
La Tiểu Lâu lúc này mới hiểu được, chẳng trách những thanh niên kia nghe mình nói đến cửa hàng mua đồ biểu tình đều có chút kỳ quái như vậy, chẳng trách bên trong cửa hàng gần như không thấy những người khác.
"La tiên sinh, ngài còn có yêu cầu nào khác không?"
"Ân, là thế này, tôi muốn mua một ít sách giáo khoa tiểu học đến trung học, ngô, còn cần một ít đồ ăn." La Tiểu Lâu tính toán, sắp đến khai giảng, cậu trước tiên cần cải thiện tình trạng thất học của mình một chút.
Dưới sự phục vụ nhiệt tình của nữ nhân viên tiếp tân, sách vở rất nhanh được mang ra. Thế nhưng thời điểm đến khu thực phẩm, La Tiểu Lâu lại ngây dại.
"Một củ khoai tây giá một trăm đồng? Mặc dù kích thước rất to, thế nhưng cũng không đến mức — từ từ, một quả trứng gà giá? ! Đây không phải nói giỡn tôi đấy chứ?" La Tiểu Lâu cẩn thận xem giá niên yết, xác định chính mình có không hoa mắt.
Nữ nhân viên tiếp tân đích đỏ mặt, nếu không phải buổi sáng hôm nay nàng còn cùng mấy vị quản lý cửa hàng cùng đối chiếu thẩm tra qua giá cả, nàng hẳn nên vì biểu tình khiếp sợ của La Tiểu Lâu mà thấy áy náy, lắp bắp giải thích: "Cái này — đương nhiên, hiện tại nuôi dưỡng tự nhiên thu hoạch rất khó khăn, cho dù là có, cũng chỉ sinh trưởng ở địa phương phi thường nguy hiểm. Cho nên mấy năm gần đây, giá cả đều chỉ tăng chứ không giảm, chúng tôi cũng không dám tự mình tùy tiện nói giá cả."
"Chẳng lẽ hiện tại một bữa ăn lại quý giá như vậy?" La Tiểu Lâu hiện ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.
"A, không, đương nhiên không phải. Nói như vậy, bên kia có thức ăn nhân tạo." Nữ nhân viên tiếp tân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng dẫn đường cho La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu xoay người, đi vào khu thức ăn nhân tạo. Bên trong chiếc tủ lạnh khổng lồ đầy những hộp màu trắng cà mèn (ca la men) (mình chả biết cà mèn là cái gì nữa, mình đoán nó giống như ca la men hay cà phê ý, về hình thức thôi, bạn nào biết bảo mình nha) xếp chồng lên nhau, bên ngoài còn đặt 1 hộp làm mẫu. Bên trong hộp là chất lỏng màu trắng sền sệt.
"Khụ khụ, ngài yên tâm, thức ăn nhân tạo ngoại trừ không có mùi vị, hoàn toàn được làm để cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, hơn nữa chất lượng bảo đảm, hạn sử dụng đến một năm, tuyệt đối là vật tốt giá rẻ." Nữ nhân viên tiếp tân ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu, đồng thời âm thầm cầu nguyện vị khách hàng trẻ tuổi này sẽ không lộ ra biểu tình khiếp sợ mà lại vô tội thêm lần nữa, nàng lần đầu tiên cảm thấy cửa hàng hoành tráng này tựa hồ có chút không hợp lý.
La Tiểu Lâu vuốt cằm nhìn giá niêm yết ở dưới, mười đồng, quả thực rất kinh tế.(nghĩa là rất rẻ)
Thế nhưng... Thật sự rất khó có cảm giác muốn ăn.
La Tiểu Lâu quay đầu lại đau lòng đưa mắt nhìn khu thức ăn tự nhiên bên kia, đối với nữ nhân viên tiếp tân nói: "Cho tôi thức ăn nhân tạo đủ trong một tuần, sau đó, lấy thêm mười đồng khoai tây." La Tiểu Lâu đau lòng quyết định, mua một ít khoai tây cùng mấy chai bia, cậu không thể xác định dạ dày của mình có thể chịu được loại thức ăn sền sệt kia bao lâu.
Mặt khác, La Tiểu Lâu rất muốn mua một chiếc xe, thế nhưng sự tiện ích của nó  cùng giá cả quá sức tương phản, giá xe đắt đến biến thái. Giống như mấy ngàn năm trước, hiện tại quý tộc hoặc kẻ có tiền mới có thể yêu thích, sưu tầm các loại xe nổi tiếng, giá chiếc xe với đường cong mê người kia đối với La Tiểu Lâu mà nói quả thực là giá trên trời.
Đương nhiên là xe secondhand cũng có, thế nhưng nữ bán hàng tận chức tận trách nhắc nhở cậu không có bằng lái, không thể lái xe. La Tiểu Lâu đành buông tha ý định, cậu mặc dù có bằng lái, thế nhưng bằng lái xe từ mấy ngàn năm trước hiển nhiên không thể dùng ở đây được.
Hơn nữa, số tiền trong tay cậu đã tiêu hơn một nửa, còn nhiều vấn đề khác phải lo, cậu không thể như vậy tiêu hết được.
Cũng may, nơi này vẫn có phương tiện giao thông công cộng, thật sự cám ơn trời đất. Càng làm cho La Tiểu Lâu vừa lòng chính là, đi xe công cộng(kiểu như xe bus) không cần mất tiền.
Sau khi hỏi rõ ràng lộ tuyến, La Tiểu Lâu chuẩn bị trở về của căn hộ mới của mình, cậu vừa mới phát hiện, trường học khai giảng vào ngày 10 tháng 9. Trên máy thông tin của cậu biểu hiện hôm nay là ngày 2 tháng 8, khoảng cách tới khai giảng còn một tháng.
Cậu chuẩn bị xem xem có thể tìm công việc Part-time nào đó, nếu cậu không muốn mỗi ngày đều phải ăn thứ đồ ăn nhân tạo khiến người ta khó chịu kia, cậu nhất định phải tự mình kiếm tiền. Nếu cậu muốn chọn đồ ăn tự nhiên, cái này thoạt nhìn tài khoản có khá nhiều tiền, thậm chí không đủ cho cậu dùng trong hai tháng.
Quả nhiên, La gia chính là tùy tiện đuổi cậu rồi. La Tiểu Lâu thở dài, hy vọng vị mẫu thân ánh mắt thiển cận kia sẽ không gặp phiền phức gì.
Trên xe công cộng cũng không có nhiều người, hơn nữa đại đa số mọi người đều trông ủ rũ, đại khái tất cả đều là những người làm công ăn lương, cuộc sống bôn ba ở tầng chót xã hội. La Tiểu Lâu rất có tinh thần đánh giá xung quanh, cảm thấy chiếc ô tô vững vàng chạy tốc độ cao trên không trung thật sự là rất có phong cách.(thực tế là ‘đẹp trai’ mình xửa lại trông dễ coi hơn)
Rời khỏi xe công cộng, La Tiểu Lâu không mất nhiều thời gian tìm được khu dân cư quá mức bình thường nằm giữa phần lớn các khu dân cư cao cấp kia.
La Tiểu Lâu cười thỏa mãn, hướng tới căn hộ mới của mình. Có lẽ trọng sinh không phải điều may mắn, cậu không thể trở về được, thế nhưng, dựa vào năng lực sinh tồn mạnh mẽ của cậu, cậu tự tin sẽ bắt đầu cuộc sống mới thật tốt.
Nhưng La Tiểu Lâu đương bay trong cảm giác thỏa mãn đánh chết cũng không ngờ, tiêu tiền lung tung sẽ gặp báo ứng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tuy rằng đắng bức tác giả manh một chút luôn luôn quỷ dị, thế nhưng cần động lực là chính!
Cầu yêu chiều, cầu Thuận Mao
Thuận Mao cô nương phía dưới còn có 1 chương!

Bước chân ghé qua