Ánh trăng xanh xanh, dưới bầu trời huyết dụ! !

Ánh trăng xanh xanh, dưới bầu trời huyết dụ! !
Ánh trăng xanh xanh, dưới bầu trời huyết dụ! !

10 thg 11, 2012

CGKƯNĐ-Chương 3


Chương 3: học phí

Khi dùng máy thông tin trên cổ tay mở cửa nhà, La Tiểu Lâu kinh hỉ một phen. 1 đại sảnh 3 phòng, căn hộ mới của cậu thoạt nhìn lớn 1 cách thái quá.
Sạch sẽ ngăn nắp, La Tiểu Lâu ở cửa sửng sốt nửa ngày, không tìm được dép đi trong nhà, chân trần bước đến. Một gian phòng ngủ, 1 gian phòng khách, mặt khác một gian dựa theo yêu cầu của cậu đổi thành thư phòng, phòng bếp, buồng vệ sinh diện tích cũng không hề nhỏ.
Càng làm La Tiểu Lâu không tưởng được chính là, khu vườn nối liền với phòng khách vô cùng rộng, chừng ba mươi bình (Bình: phép đo nước của Nhật Bản,tầm 36 thước vuông là bề mặt một bình), thể hiện đầy đủ sự sung túc tài nguyên bất động sản trong xã hội tương lai.
Vì mỹ quan, trên mặt khu vườn được gieo trồng không ít hoa cỏ. Bốn phía cùng đỉnh chóp tất cả đều là thủy tinh trong suốt, giống như đang ở trong một căn nhà ấm áp.
Men theo lớp kính trong khu vườn rộng lớn nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát, những đám mây màu tía (màu tím)bay đầy trời. Dày đặc những vệt lửa đỏ, xinh đẹp mà quỷ dị.
Nơi này, chính là nơi cậu muốn bắt đầu cuộc sống mới.
La Tiểu Lâu tự khích lệ bản thân, sau đó mang tâm trạng sung sướng mà bắt đầu bận rộn với căn nhà mới của mình.
La Tiểu Lâu vào phòng bếp trước, mở cửa tủ lạnh lấy ra một hộp đồ ăn nhân tạo, đun nóng qua loa, không để ý đến mùi vị, nhanh chóng giải quyết bữa tối. Về phần mấy củ khoai tây, đã bị cậu xem như vật phẩm chân quý bỏ vào trong tủ lạnh, cũng may khoai tây đúng là loại đồ ăn để được lâu.
Vào phòng tắm lúc sau, La Tiểu Lâu phát hiện mình đã quên mua quần áo, quyết định chờ ngày nào đó sẽ lên mạng đặt hàng online để người ta mang đến tận nhà. Bọc mình trong khăn tắm lớn tặng kèm từ phòng tắm hướng tới phòng ngủ.
Nằm trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm mại, chiếc đèn ngủ bên cạnh giường tự tắt, La Tiểu Lâu từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Qua một ngày vừa hoảng sợ vừa hỗn loạn thế này, cậu thật sự cần nghỉ ngơi.
Vài phút sau, La Tiểu Lâu đang chìm vào mộng đẹp thì lông mày nhăn lại, dưới gối  tựa hồ có thứ gì đó cứng rắn, làm cho cậu vô cùng không thoải mái.
La Tiểu Lâu thật sự không mở nổi mắt, chỉ đem tay phải hướng bên trong sờ soạng. Một sợi dây? La Tiểu Lâu kéo đến trước mắt mình, sau đó cậu nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên, sau đó —
Tưởng sắp chết đến nơi? ! La Tiểu Lâu hét lên một tiếng, cố giữ bình tĩnh, cậu vững vàng ngồi dậy.
Chung quanh là một mảnh màu trắng, mà trước mặt cậu là một màn hình giống như của máy vi tính nhưng kích thước lại cực lớn, trên mặt viết: hoan nghênh tiến vào giả thuyết trên mạng (network), ngài lần đầu tiên đăng nhập, xin mời nhập tên.
La Tiểu Lâu nhất thời hiểu được, nữ nhân viên kia có nói qua, phòng ngủ có một máy vi tính mini, xem ra sợi dây kia là công tắc, chính là không ngờ nó lại ở dưới gối.
Mới vừa bị hoảng sợ, La Tiểu Lâu hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa đối với mạng internet ở tương lai, trái tim cậu tràn ngập tò mò, đăng kí(sign up) tài khoản một nhân vật mới mặc trang phục kẻ caro, sau đó điều chỉnh dung mạo, đăng nhập vào mạng.
Ánh sáng chói mắt lóe lên, sau đó La Tiểu Lâu thấy mình đứng trên một con đường lớn.
Xung quanh có rất nhiều người đi đường đi qua đi lại, hai bên ngã tư đường có các cửa hàng đủ loại kiểu dáng.
La Tiểu Lâu há hốc miệng, thế giới này thực sự quá chân thực, hơn nữa, so với thế giới lạnh lẽo bên ngoài kia, nơi này có xem cả biển người.
La Tiểu Lâu trong lòng tràn đầy kính sợ, vừa chậm rãi bước đi vừa ngắm nhìn xung quanh, có trung tâm tin tức, có cửa hàng bày bán hàng hóa, có trung tâm giao dịch cả với đời thực, có khu dạy học internet, La Tiểu Lâu cố nhớ thật kĩ địa điểm nơi dạy học miễn phí, không có gì bất ngờ về sau cậu trở thành khách quen ở nơi này.
Mà nơi tập trung đông người nhất, là khu huấn luyện thi đấu thể thao. Thông qua xem xét tư liệu, huấn luyện trên internet độ thuần thục có thể ứng dụng tới 60% trong hiện thực. Hơn nữa cơ giáp trong internet không có nhiều hạn chế như trong hiện thực, rất nhiều người đều ham thích huấn luyện đối chiến trên mạng.
La Tiểu Lâu theo dòng người đi vào một phòng đối chiến công khai, nghe người bên cạnh nghị luận, giống như ai đó khiêu chiến Thiên Vân (nguyên bản là ‘trời cao’).
Thiên Vân là ai, La Tiểu Lâu đương nhiên không biết, sau khi đi vào, cậu lập tức đứng luôn tại chỗ.
Trên võ đài cực lớn, hai cái cơ giáp một đỏ một trắng đang đối chiến. La Tiểu Lâu chưa từng nhìn thấy cơ giáp, thế nhưng việc này không hề ảnh hưởng tới niềm yêu thích vũ lực công nghệ cao của cậu. Trong quá khứ chỉ có thể nhìn nhìn trên phim ảnh, mà hiện tại, cậu tận mắt thấy được!
Nếu thế giới này có cơ giáp, như vậy chính mình có thể chạm vào, có thể lái được— vừa nghĩ tới khả năng này, La Tiểu Lâu vô cùng kích động, khuôn mặt nóng lên, đương nhiên cái này chỉ là do ảnh hưởng tâm lý, trong thế giới internet, cậu bất quá cũng chỉ là một tổ số liệu mà thôi.
Tuy La Tiểu Lâu chỉ là người kẻ đạo xem náo nhiệt, cũng nhìn ra được cơ giáp màu đỏ cùng cơ giáp màu trắng chênh lệch quá lớn, gần như không thể đánh trả. Hai cơ giáp đều cao hơn mười thước, cơ giáp to lớn màu trắng so với người thật còn linh hoạt hơn, mỗi lần ra đòn đều mang theo khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Mà mọi người xung quanh cũng nhìn theo động tác cơ giáp màu trắng mà hô lên: "A Oát một bước hình cung! Oa, ta nhìn thấy!"
"Ta dựa vào! Quá đẹp!"
Đúng như sự thán phục của mọi người, vài phút sau, cơ giáp màu đỏ đã bị đánh tả tơi không đứng dậy nổi, hệ thống phán định, Thiên Vân chiến thắng.
Giữa tiến hò reo của mọi người, cơ giáp màu trắng không nhìn lại đấu trường, xoay người rời đi, nhiệt tình reo hò của mọi người cũng dần biến mất.
Chỉ có La Tiểu Lâu kích động không thôi, cậu thậm chí quên kế hoạch của chính mình — tìm kiếm thông tin tuyển dụng trên mạng — mà tìm kiếm tài liệu liên quan đến cơ giáp.
Trên mạng có rất nhiều tài liệu miễn phí , đương nhiên, một ít tài liệu cao cấp có thu phí sử dụng, thế nhưng chỉ số tài liệu miễn phí này làm cho La Tiểu Lâu như nhặt được bảo bối, cho dù không thể hiểu hết, cậu cũng download hết.
La Tiểu Lâu lang thang ở giả thuyết trên mạng, trong hiện thực cậu nằm ở trên giường, chiếc vòng cổ trước ngực lóe lên lục quang(tia sáng xanh) một chút rồi biến mất.
La Tiểu Lâu cũng không biết cậu đã ngủ khi nào, máy vi tính phán định thời điểm não cần nghỉ ngơi sẽ tự động tắt internet.
Cho nên, thời điểm La Tiểu Lâu tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời đã phủ đầy giường lớn.
Nghĩ đến những điều mới biết tối hôm qua, khóe miệng La Tiểu Lâu khẽ cười, ngay cả thức ăn khó nuốt cũng vui vẻ ăn xong.
Sau đó, La Tiểu Lâu xem xét số tài liệu La Bồ quản gia đưa cho cậu, trước tiên phải tìm hiểu xem bằng cấp cùng khả năng làm việc của cậu đến đâu đã, sau đó tìm kiếm công việc Part-time phù hợp.
Sở hữu cơ giáp của chính mình, sau đó lái cơ giáp ngao du chiến đấu chính là mục tiêu của cậu, mà hiện tại, trước hết cậu phải tính toán cho cuộc sống mưu sinh đã.
Hơn nữa, La Tiểu Lâu tối hôm qua cố ý tra xét một chút, cơ giáp bình thường nhất, tiện nghi nhất cũng phải tầm năm mươi vạn, trong khoảng thời gian ngắn cậu không thể suy nghĩ vấn đề này.
Miệng ngậm bút, La Tiểu Lâu viết ra vài thông tin: La Tiểu Lâu, nam, 17 tuổi, tốt nghiệp trường trung học, gien cấp bậc D, thể năng kém, lý luận thành tích miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
La Tiểu Lâu nhíu chân mày, xem ra hoàn toàn không thể trông cậy gì hơn từ bằng cấp của chủ nhân thân thể này. Ngô, tân sinh viên học viện St.Mirro, cái này có chút giá trị, từ từ, cái gì kia? !
Hạng mục công việc cần chú ý của tân sinh viên: học phí mỗi năm hai vạn, tổng cộng năm năm, nộp tiền và báo danh ngày khai giảng.
"Úc, không!" La Tiểu Lâu ôm đầu rên rỉ, cậu nên xem trước một chút thông báo nhập học. La gia chỉ cho cậu học phí đại học, số tiền này đại khái chỉ để khống chế cậu trong năm năm đưa cho cậu.
Làm sao bây giờ? Học phí thậm chí ngay cả một nửa cũng không đủ, La Tiểu Lâu hiểu được, nếu cậu không thể vào nhập học học viện St.Miro, cậu tuyệt đối không có cơ hội học trường đại học nào khác.
Mà không có bằng cấp, tại thế giới vốn hoàn toàn xa lạ này, có lẽ đời này cậu cũng không thể tự nuôi sống chính mình. Mà cơ giáp mình thích, đại khái chỉ có thể mỗi ngày nhìn xem ở trên mạng.
Không thể như vậy, cậu nhất định phải trong vòng một tháng kiếm đủ số tiền kia.
La Tiểu Lâu trấn tĩnh tinh thần, mở máy vi tính trong thư phòng, bắt đầu tìm kiếm thông in tuyển dụng, nhưng mà, rất nhanh, La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, thông báo tuyển dụng rất nhiều, nhưng thích hợp với cậu gần như không có.
Yêu cầu bằng cấp cao không nói, cho dù là không yêu cầu bằng cấp cao, cũng phải có giấy chứng nhận kinh nghiêm chuyên môn tương ứng, Ví dụ trên internet yêu cầu nhiều nhất là cơ giáp sửa chữa sư, cần có giấy chứng nhận chuyên môn cấp 2. Mà ngay cả công nhân khai thác quặng, cũng phải có bằng lái cấp B.
La Tiểu Lâu gần như muốn khóc, lê lết từ qua các thông tin tuyển dụng, định bụng đóng thông tin. Cuối cùng cậu chết lặng nhìn không chớp mắt vào nơi phát ra thông báo tuyển dụng, tuyển công nhân lao động phổ thông, liên hệ: Dương tiên sinh, điện thoại: XXXXXX.
Thông báo tuyển dụng này không viết tiền lương đãi ngộ, cũng không có nói tới điều kiện tuyển dụng. Đương nhiên, kỹ thuật viên cao cấp nhìn đến hai chữ công nhân lao động , tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại nhận lời mời.
La Tiểu Lâu cắn chặt răng, cậu quyết định mặc kệ tiền lương ít hay nhiều, cậu cũng nhanh chóng nhận công việc này.
-----------------
Ngày hôm sau.
"Tiểu Lâu, đây là linh kiện cậu cần lắp ráp." Người quản lý công xưởng nói.
La Tiểu Lâu đáp một tiếng, mặc bộ đồng phục cônh nhân nặng nề, theo người quản lý đẩy chiếc xe đẩy vào phòng phòng. Chiều hôm qua cậu ôm hy vọng nhỏ bé liên hệ với Dương tiên sinh, không nghĩ tới Dương tiên sinh chỉ hỏi tuổi tác, bằng cấp cùng với tiền sử bệnh của cậu sau đó đồng ý ngay cho cậu đi làm vào ngày mai. Tiền lương tính theo số linh kiện hoàn thành, một ngày hai trăm đồng liên bang, thử việc ba ngày.
Tuy rằng số tiền lương này còn lâu mới đủ học phí cho cậu, thế nhưng La Tiểu Lâu vẫn thở dài nhẹ nhõm, ít ra thì số tiền ít ỏi đến đáng thương trong card của cậu sẽ không bị ít đi Đây là một khởi đầu tốt, đồng thời may mắn Dương tiên sinh không hỏi thành tích tốt nghiệp của cậu.
Tới nơi làm việc, La Tiểu Lâu mới phát hiện, đây là một công xưởng chuyên gia công chế tác và sửa chữa linh kiện cơ giáp. Mà công việc của cậu, là lắp ráp linh kiện nhỏ đơn giản nhất trên dây chuyền sản xuất. Sau khi được hướng dẫn qua, La Tiểu Lâu nhanh chóng bắt đầu.
Tuy thân thể này còn nhỏ tổi, nhưng trí nhớ lại vô cùng tốt, Dương tiên sinh tuyển dụng cậu vô cùng hài lòng.
Nhà xưởng này có hơn mười công nhân, mỗi người chịu trách nhiệm một loại kiện khác nhau. Không biết có phải vì giữ bí mật hay vì nguyên nhân khác, mỗi công nhân đều có một gian phòng làm việc độc lập.
Thời điểm lên mạng ngày hôm qua, La Tiểu Lâu phát hiện, trí nhớ của cậu vô cùng tốt, mà hiện tại, cậu lại có kinh hỉ mới, không chỉ trí nhớ, ngón tay của cậu cũng phi thường linh hoạt, khiến chính cậu cũng phải giật mình.
Xem ra ông trời cũng biết bồi thường việc làm cậu trọng sinh, bù lại cũng không ít, ngoại trừ thể lực tương đương thân thể cũ của cậu, cái phương diện khác đều tốt hơn nhiều lắm.
Mỗi linh kiện cần mười bước lắp ráp, La Tiểu Lâu từ không thạo đến thuần thục, động tác dần dần nhanh hơn, cho tới giờ nghỉ trưa, trên xe vận chuyển đã có hai mươi  linh kiện được lắp ráp xong xuôi.
La Tiểu Lâu không biết tốc độ của mình có đủ đáp ứng tiêu chuẩn không, cậu chỉ biết bản thân đã cố gắng hết sức.
Giữa trưa công xưởng phát cơm cho nhân viên, đương nhiên nếu ăn không quen, cũng có thể tự mình mang cơm. La Tiểu Lâu cười tủm tỉm mà lấy một suất, tựa hồ cái người oán hận vì phải ăn đồ ăn nhân tạo khó nuốt 2 ngày trước không phải là cậu
Sau bữa cơm trưa, La Tiểu Lâu tìm nhân viên quản lý, nói cho hắn biết công việc của mình đã hoàn thành, tiếp tục lấy thêm một tổ nữa.
Nhân viên quản lý nhìn hai mươi linh kiện ngây người một chút, thốt ra: "làm thế nào nhanh như vậy?"
La Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức cười rộ lên, xem ra cậu không cần lo lắng vấn đề thử việc nữa rồi.
Quản lý nhân viên nhanh chóng chuyển linh kiện đi, sau đó giao thêm 1 tổ nữa cho La Tiểu Lâu. Một tổ có hai mươi linh kiện, mỗi người chỉ có thể lĩnh 1 tổ linh kiện 1 lần.
La Tiểu Lâu vận động ngón tay, sau đó tập trung tinh thần bắt đầu lắp ráp. Cậu dần dần chìm đắm trong loạt động tác đơn điệu này. La Tiểu Lâu không biết nhàm chán là gì, cậu nhìn đến thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ, lúc lắp ráp, cậu không tự chủ được mà nghĩ đến những nguyên lý cậu biết trước kia ứng dụng vào linh kiện này, chất liệu làm nên linh kiện hoàn mỹ thế này, hay nó sử dụng làm gì.
Thế nên cậu hoàn toàn không có chú ý tới phía bên ngoài cửa sổ phòng làm việc của cậu, có hai người đang quan sát bên trong.
Khi La Tiểu Lâu lắp ráp xong xuôi một tổ linh kiện, duỗi duỗi thắt lưng, sau đó đứng lên. Sau 1 ngày làm việc, tuy rằng không phải quá mệt mỏi, thế nhưng cũng không thể xem là thoải mái.
Đang trong lúc chờ đợi, hai tiếng gõ cửa vang lên. Bình thường, nếu không phải công nhân chủ động đi khỏi phòng làm việc, sẽ không có ai tới quấy rầy hết.
La Tiểu Lâu sửng sốt, nói mời vào, Dương tiên sinh mang theo nhân viên quản lý tiến vào.
"Có việc gì vậy? Chú tìm cháu?" La Tiểu Lâu thản nhiên quan sát vẻ mặt của Dương tiên sinh, hy vọng không phải mình làm sai chuyện gì.
"Ha ha, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý a. Tiểu Lâu, chú chiều nay ở bên ngoài quan sát cháu một chút, tốc độ của cháu rất nhanh, không có tay mới nào tốc độ so với  công nhân lão luyện còn nhanh hơn." Dương tiên sinh cười to nói.
"Cháu chỉ cố hết sức hoàn thành thôi." La Tiểu Lâu trong lòng khoái trí, ngoài miệng khiêm tốn.
Dương tiên sinh hài lòng nhìn cậu công nhân mình mới tuyển dụng được, khó có được tiểu hài tử tay chân lưu loát, lại chịu khó. Bởi vì công xưởng bọn họ khoán sản phẩm mà phát tiền lương, cho nên công nhân bình thường mỗi người chỉ làm một tổ một ngày, không ai làm nhiều hơn.
Nói nhàn hạ thực không đến mức, chủ yếu do vấn đề năng lực, đại đa số công nhân hoàn thành một tổ đã là cực hạn, còn có người không hòan thành được số lượng này.
Dương tiên sinh khích lệ La Tiểu Lâu vài câu, trầm tư trong chốc lát nói: "Như vậy đi, Tiểu Lâu, cháui làm nhiều hơn, nếu dựa theo số tiền lương bình thường kỳ thật có chút không hợp lý. Chú quyết định trả lương cho cháu theo sản phẩm, lắp ráp 1 linh kiện là mười đồng liên bang, cháu làm bao nhiêu trả bấy nhiêu. Cho nên, hôm nay tiền lương của cháu là bốn trăm đồng liên bang."
La Tiểu Lâu vui mừng quá đỗi, như vậy tiền lương cậu cao gấp đôi!
Hơn nữa,nếu tốc độ của cậu tăng nhanh hơn nữa, nếu vậy — tóm lại, vì học phí, liều mạng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mới văn tuần trăng mật kỳ hạn, trước ngày thay đổi[càng] đi, ngẫu nhiên 2 thay đổi[càng]...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bước chân ghé qua